Editor: Ngạn Tịnh.
"Ngại quá, Hoắc phu nhân, tôi không biết bà đang nói gì."
"Tôi là kẻ điếc, bà biết mà."
"Tôi biết tôi không có tính uy hiếp, nhưng bà cũng đừng quên..."
Chu Dẫn có thể mơ hồ nghe thấy, tiếng đồ vật rơi vỡ bên phía Hoắc phu nhân.
Hơn nữa, tiếng bà rống xuyên qua điện thoại không hề nhỏ, nhưng ông chủ lại không nghe được, có la hét to hơn nữa, cũng như không.
Hoắc Nịnh híp híp mắt, anh dựa vào ghế, nhẹ giọng, "Phu nhân, tôi nói cho bà một câu, sói con, cũng sẽ chậm rãi lớn lên, biến thánh sói vương."
"Bà, hiểu chứ?"
Sau khi nói xong, anh liền nhanh chóng tắt điện thoại.
"Rút dây điện thoại đi, hôm nay không cần gắn lại." Hoắc Nịnh lấy giấy bút ra, "Gần đây, về điện thoại đi xem mắt, đều không cần nói với tôi, trực tiếp tắt."
"Vâng, ông chủ."
"Liên hệ Tần Ngạn, bảo anh ta nhanh chóng bây về nước, giải quyết tất cả."
"Vâng!"
"Cậu có thể đi rồi."
Chu Dẫn: "..."
Không biết có phải lần đó Hoắc Nịnh mạnh mẽ trấn trụ Hoắc phu nhân hay không, trong khoảng thời gian này, Hoắc Nịnh được yên tĩnh hiếm có.
Chỉ là, yên tĩnh thì yên tĩnh, Hoắc Nịnh cũng không dám đi gặp Lục Nhất Lan.
Dù sao, một người bị khống chế thời gian dài, bỗng nhiên xoay người, người bình thường đều sẽ nghĩ, có phải người đó thật sự thích một người nào đó, cho nên mới như vậy hay không.
Anh sợ, sợ bản thân gây ảnh hưởng tới cô.
Dù sao, trở thành một dương cầm gia, trên người không thể có "vết nhơ".
Cũng may, còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-nam-than-tu-ta-di/213010/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.