Editor: Ngạn Tịnh.
Bị tiêm thuốc an thần, trên ý thức là mềm, cơ bắp cũng là mềm.
Nhưng Hoắc Nịnh là đau.
Rất đau.
Trên tay rất đau, đầu đau, mắt cũng rất đau.
Đặc biệt đau, đau nhất là tim, có một loại cảm giác không ngừng co rút đau đớn.
Cậu không tiếng động ho khan, Lục Nhất Lan chỉ nhìn thấy cậu ta ở trên giường hơi hơi phập phồng, sau đó giống như con cá chết, nằm ở trên giường, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng sức sống bắn ra bốn phía thường ngày.
"Khụ khụ..."
'Anh trai.'
"Bé câm, làm sao vậy?"
'Anh thoạt nhìn thật đáng thương.'
"Xùy."
Hoắc Nịnh thật lâu không nói chuyện.
Bởi vì bị tiêm thuốc an thần, cho nên cậu cảm thấy rất buồn ngủ. Trong phòng bệnh an tĩnh, cậu đột nhiên nói chuyện, "Búp bê Tây Dương!"
Giọng nói có chút kích động, Lục Nhất Lan nhìn cậu, cậu gian nan trở mình, "Anh nói chuyện với em."
"Em phải nhớ kỹ, nhớ kỹ giúp anh."
"Lần thứ ba."
"Anh trả cho bà ta tất cả thứ anh nợ."
Cậu, dùng một thế giới tràn ngập thanh âm, đổi một tương lai tự do, phóng túng.
"Ha..."
"Có chút mệt nhọc, anh ngủ một giấc."
Người giường bên cạnh rất nhanh an tĩnh lại, Lục Nhất Lan nhìn, con ngươi chậm rãi, mang theo vài phần thương tiếc nhàn nhạt. Đá quý Đông Phương lúc còn nhỏ, thật sự rất quá khó khăn rồi.
Hoắc Nịnh dưỡng thương chừng ba ngày, mới xuống đất được.
"Bé câm, hôm nay trời nắng."
Khóe miệng cậu ta còn mang theo vết thương, "Trước đó anh đã nói với em, chờ ngày nắng sẽ mang em ra ngoài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-nam-than-tu-ta-di/213040/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.