Đường Tiễn xùy một tiếng: "Sao cậu lại lên được tầng sáu?" Học sinh lớp mười hai học ở tầng bốn hoặc tầng năm.
Sao cô ấy có thể lên đây bằng xe lăn?
Cằm của Dung Hoàng được giấu trong chiếc khăn quàng cổ, chỉ có thể nhìn thấy một đoạn nhỏ sống mũi cao cùng với đôi mắt ngấn nước.
Bên người Doãn Lăng không có cô gái xấu xí nào, không phải hoa khôi trường thì cũng là hoa khôi lớp.
Cô gái nhỏ này đặc biệt hơn cả.
Bây giờ là mùa đông giá rét, trời rất lạnh.
Cô gái nhỏ hận không thể quấn từ đầu đến chân, giống như một quả cầu.
Ngoan ngoãn ngồi trên xe lăn.
Hai tay trắng nõn đang siết chặt vào nhau.
Làn da của cô gái vừa trắng vừa mềm, cực kỳ giống bánh nếp mà Đường Tiễn đã từng ăn trước đây.
Đôi mắt đen trắng trong suốt tựa như chứa đầy sao, nhưng cũng tựa như bị một tầng sương mù bao phủ, ẩm ướt, quyến rũ.
Đôi môi cũng hồng hào, căng mọng, khi cô mím môi cười sẽ có hai lúm đồng tiền nhỏ lộ ra.
Chỉ nhìn từ xa thôi cũng thấy ngọt ngào rồi.
Khiến người ta muốn lật đi lật lại nhào nặn.
Đường Tiễn cuộn ngón tay không cầm điếu thuốc.
Lúc này, tiếng chuông vào lớp vang lên.
Dung Hoàng chớp mắt, đã đến giờ vào lớp.
“Không lên lớp?” Đường Tiễn đi về phía thùng rác, vứt điếu thuốc đi, nghiêng đầu nhìn Dung Hoàng.
Dung Hoàng gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng, bộ dáng như dễ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-nhan-vat-phan-dien-vua-ngot-ngao-vua-hoang-da/1297855/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.