Mẹ Đường có thể hiểu được tâm trạng của mẹ Dung, bà gật đầu nói: "Không vội không vội, để hai đứa nhỏ tìm hiểu trước đã."
Dung Hoàng lẻn xuống lầu, đi về phía phòng khách. Đường Tiễn nhìn thấy cô chạy về phía khu vườn nhỏ phía sau.
Trong mắt Đường Tiễn hiện lên ý cười, anh đứng dậy, lặng lẽ rời đi.
"Bé yêu." Dung Hoàng nghe thấy tiếng gọi này thì quay đầu ngước mắt.
Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng và quần đen, mang vẻ ngoài sạch sẽ, quý phái, đặc trưng của thiếu niên.
“Đường Tiễn.” Cô gái nhỏ nhẹ nhàng gọi.
Tâm trí Đường Tiễn chợt động, anh tiến lên một bước, không nói một lời, ôm cô gái nhỏ vào lòng, ôm thật chặt.
Sau mười ngày suy nghĩ, cuối cùng anh cũng được ôm.
Đường Tiễn thở phào một hơi, lông mày vốn sắc bén lại tràn đầy mãn nguyện.
Như thể cảm thấy khoảng cách này vẫn chưa đủ, Đường Tiễn dứt khoát bế Dung Hoàng lên, cằm của Dung Hoàng tình cờ vùi vào cổ anh.
Chân Dung Hoàng rời khỏi mặt đất: “???”
“Đau.” Dung Hoàng cảm thấy cánh tay của Đường Tiễn sắp bóp c.h.ế.t cô.
Đường Tiễn bị tiếng khóc của Dung Hoàng đánh thức, tình trạng cố chấp và hoang tưởng gần như bệnh hoạn trong mắt anh trong nháy mắt đã tiêu tan.
Đặt cô gái nhỏ xuống, Đường Tiễn lười biếng cười nói: "Xin lỗi, bé yêu, mình làm cậu đau rồi."
Dung Hoàng mím môi, ngồi xuống xích đu, "Không sao đâu."
Đường Tiễn đưa tay nâng trán, đây là yêu tinh đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-nhan-vat-phan-dien-vua-ngot-ngao-vua-hoang-da/1297945/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.