Lưu Viễn buông cậu ra, kéo cậu trở lại phòng ngủ rồi nói " Còn sớm, đặt vé buổi trưa hãy đi".
Tống Nhiễm nắm lấy tay anh nói, " Nhưng mà hôm nay có vở kịch hay lắm, em không nên ở nhà thì hơn".
Lưu Viễn nhìn cậu cười, nhéo nhéo cái mũi của cậu nói ," Em cứ ở trong phòng, không cần ra ngoài vậy là được chứ gì".
Cậu nhìn anh một lát mới nói " Có anh trong màn kịch này nữa đó".
Lưu Viễn hôn lên trán cậu khẽ cười nói ," Được chỉ cần em vui, anh sẽ diễn theo ý em muốn được chưa".
Tống Nhiễm cười gật đầu, dùng cả tứ chi ôm dính lấy anh đáp ," Là anh nói đó, ngủ thôi bây giờ còn rất sớm nha".
Lưu Viễn cười bất đắt dĩ ( là ai bám người hơn nhỉ).
Anh cũng thuận theo, nhìn cậu một lúc mới nhắm mắt ngủ.
Trong lòng anh rất vui vì cậu không bướng bỉnh nhất quyết muốn rời đi , đến lúc đó anh cũng chỉ có thể nhìn cậu rời đi mà thôi, không thể nói thêm cái gì.
7 giờ sáng Lưu Viễn đã dậy đang uống cafe trong phòng khách vắng vẻ.
Còn cậu vẫn đang trùm chăn ngủ trên phòng, lúc anh đang nhớ tới cậu thì một đôi vợ chồng đi tới rất tự nhiên ngồi xuống đối diện với Lưu Viễn.
Lưu Viễn ngạc nhiên cười hỏi, " Ba mẹ đến sớm như vậy đi máy bay cả đêm luôn à".
Lưu Chí mệt mỏi xoa xoa trán nói," Ba không biết mẹ con bảo sáng nay nhất định phải có mặt sớm còn chuyện gì thì bà ấy không nói".
Lưu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-nhat-ky-truy-phu/1535942/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.