Hổ có khả năng nhìn được trong đêm.
Năng lực này ở người thú lại càng mạnh hơn, cho dù là đêm đen tăm tối như vậy cũng có thể nhìn thấy rõ.
Cha Bạch Tuyên thuần thục đi vào trong, thu dọn những thứ chắn đường trong hang động, sau đó mới mời Thời Sênh đi vào.
Trong hang động có hai tảng đá lớn được ghép thành mặt phẳng.
Bạch Tuyên nằm trên chiếc giường đá nhỏ.
Hắn được đặt nằm sấp xuống đó, để lộ ra vết thương dữ tợn trên lưng.
Vết thương đó nhìn có vẻ như chưa được xử lý, không biết đã đưa về bao lâu rồi?
“Chưa bôi thuốc sao?”
Cha Bạch Tuyên lắc đầu, “Nhà ta không có thuốc, vừa nãy ta định đến cầu xin thủ lĩnh xem có xin được một chút hay không, nhưng…”
Hắn đã bị từ chối.
Ở thời đại này thuốc là thứ vô cùng khan hiếm, không phải vì thiếu nguyên liệu làm thuốc, mà bởi vì họ không nhận biết được những thứ thảo dược đó.
Thảo dược có công hiệu đối với vết thương đều được truyền từ đời này sang đời khác.
Mọi người đều dùng cách này, loại thảo dược đó chắc chắn sẽ rất khan hiếm.
Ở một bộ lạc, người thủ lĩnh có thể dùng được thuốc đã là tốt lắm rồi.
“Múc nước vào rửa vết thương cho hắn đi.”
“Nhưng…” Cha Bạch Tuyên chần chừ, nước đó dùng để uống, sao có thể dùng để rửa vết thương.
“Ngươi muốn nhìn thấy hắn chết sao?”
Cha Bạch Tuyên lập tức lắc đầu, lấy đồ đựng nước đi ra khỏi hang.
Cùng lắm thì sáng sớm ngày mai ra sông múc trả lại là được.
Thời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-thuc-hien-nguyen-vong-cua-nu-phu/682473/chuong-1353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.