Lý Văn Kiều nhìn nụ cười của cô ta thì đã biết chắc chắn có chuyện gì đó, cô dứt khoát hỏi: “Thanh niên trí thức Kim, có chuyện gì thì cô nói thẳng luôn đi.”Vẻ mặt Kim Tiểu Ngọc lập tức thay đổi, lỗ mũi hếch nhẹ, nước mắt lập tức chảy ra, giữ chặt lấy tay của Lý Văn Kiều khóc lóc: “Thanh niên trí thức Lý, bây giờ chỉ có cô mới có thể giúp tôi, cầu xin cô hãy giúp tôi.”Lý Văn Kiều khó chịu rút tay ra: “Tôi có thể giúp được chuyện gì cho cô?”“Thanh niên trí thức Lý, cô có thể cho tôi mượn 200 đồng không?”“Bao nhiêu? 200?”Kim Tiểu Ngọc dùng tay lau nước mắt: “Em trai tôi sắp kết hôn, nhà gái đòi 400 đồng tiền lễ hỏi, tôi thật sự không có cách nào khác, tôi chỉ có một cậu em trai thôi, cầu xin cô hãy giúp tôi.”Lý Văn Kiều xua tay: “Tôi cũng không có tiền.”Kim Tiểu Ngọc kích động mà khóc nức nở: “Cô khẳng định còn có tiền, cô không có tiền thì sao lại có thể xây nhà.”Lý Văn Kiều nghe vậy thì nhíu mày, bây giờ cô cũng không để bụng duy trì mối quan hệ ngoài mặt này với các thanh niên trí thức nữa, “Thật xin lỗi, đồng chí Kim Tiểu Ngọc, đầu tiên, tôi sửa nhà là chuyện của tôi, tiếp theo, tôi thật sự không có tiền để có thể cho cô mượn, cuối cùng, nếu không có tiền thì không cần cưới vợ.
Tôi muốn đi ngủ, mời cô đi ra ngoài cho tôi.”Lý Văn Kiều đẩy Kim Tiểu Ngọc đi ra ngoài, đóng cửa lại.Kim Tiểu Ngọc khóc lóc gõ cửa hô to: “Cầu xin cô hãy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-qua-70-doan-sung-mang-theo-he-thong-phat-nhanh/28902/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.