Trái tim Khương Ngưng Túy đập như trống vỗ, trong cái ôm của Nhan Y Lam mà quên cử động, ánh mắt của nàng dừng dưới một mảnh phồn hoa loạn vũ ngoài cửa sổ, rực rỡ mọi nơi.
Đáng tiếc, dù cảnh sắc đó có phồn hoa hơn nữa nhưng vẫn tỏ ra không chân thật.
Nhan Y Lam, người này, từ trước đến giờ không muốn bày tỏ cõi lòng quá nhiều, lời nói này hôm nay đã là hiếm thấy. Lòng Khương Ngưng Túy nhất thời tràn ra một trận ưu tư vô hình, giống như lúc nàng bị phạt quỳ ở tông miếu, Nhan Y Lam lại đột nhiên đến hôn nàng vậy, nàng vốn nên cao hứng, nhưng nội tâm lại khó chịu đến khó mà hưởng thụ, bởi vì thủy chung nàng vẫn luôn lừa nàng ấy.
Khương Ngưng Túy chậm rãi đưa tay khẽ đẩy Nhan Y Lam ra, ánh mắt bình tĩnh đạm nhiên nhìn nàng.
"Thái tử phi bị phế truất sẽ không có lý do gì tiếp tục ở lại trong cung."
Nhan Y Lam buồn cười:
"Xuất cung không tốt sao?"
"Tốt chỗ nào?" Khương Ngưng Túy nhìn gương mặt yêu dã mang ý cười kia, lạnh lùng nói:
"Thái tử phi bị phế truất, cõng cái thanh danh này xuất cung, ngươi bảo ta ngày sau phải gặp người thế nào?"
Nhan Y Lam cười như không cười gật đầu một cái.
"Ân, có lẽ cũng không còn ai dám muốn rồi."
Liếc mắt nhìn Nhan Y Lam một cái, đối với lời nói đùa của nàng cũng không có nửa điểm hứng thú muốn phản ứng, chỉ là xoay người ngồi lại nhuyễn tháp, một hơi uống cạn sạch chút trà lạnh còn thừa còn lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-qua-chi-chi-nhiem/633902/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.