Thôn trưởng tuổi tác cũng không phải rất lớn, đại khái mới khoảng 50 tuổi, mặc quần áo màu xanh lá, da mặt ngăm đen, không khác lắm với những hán tử chân đất làm ruộng trong thôn, ông đứng ngay trong sân phía trước gian nhà cỏ.
“Ta tới làm công chính.” - Tiếng của thôn trưởng hơi khàn khàn, lại vừa mang hơi hướng trầm trọng.
Trên người Lâm Phàm chỉ mặc một áo đơn, dáng vẻ này làm hai phu phu Lâm Đại Ngưu hơi nhíu mày, nhưng ngại thôn trưởng, liền cũng không nói gì thêm.
“Thôn trưởng, Phàm ca nhi là tự mình muốn phân gia sống một mình.” - Lâm gia phu lang mở miệng trước - “Thân là a ma, nó lại gặp phải tình huống này, dù rất khó chịu nhưng ta cũng thấy để nó phân gia có lẽ sẽ tốt hơn cho hai mẫu tử nó.” - Hắn vừa nói còn vừa giả vờ vươn tay gạt nước mắt, dáng vẻ này làm Lâm Phàm xem đến phì cười.
A thẩm muốn mở miệng lại ngại vài chuyện mà không thể không im lặng
“A ma, người xác định mọi chuyện đều là vì tốt cho con?” - Ai lại không biết diễn trò cơ chứ, Lâm Phàm ra vẻ mặt đau thương nhìn người đàn ông trung niên - “Nhưng vì sao lại đưa con đến một căn nhà tranh?”
“Con đã bị hưu, trong bụng còn có một đứa nhỏ, chỉ hơi không cẩn thận chút, chỉ sợ sẽ là một xác hai mạng.”
Lâm Phu Lang sắc mặt trắng nhợt, hắn như thế nào lại quên mất việc này, nơi bọn họ đang đứng hiện tại còn không phải là căn nhà tranh đã bỏ hoang rất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-qua-chung-dien-chi-phu-lang-hung-manh/1303476/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.