Trước tạm không nói về trận đánh giữa Đặng Thiền Ngọc và Long Thiếu Dương.
Kể từ cái hôm đến gặp Trình Chân Kim về, Lâm Thanh Tùng đã ngựa không dừng vó, vội vội vàng vàng bí mật vào sâu trong núi Hoàng Liên.
Từ núi Lệ Chi, có một đường mòn nhỏ ôm theo vách đá, lắc lư uốn lượn chừng hai dặm thì sẽ dẫn đến một con đường núi, đông có thể thấy dòng Đại Hà chảy qua thành Tế Kỳ, tây có thể tiến sâu vào nội bộ dãy Hoàng Liên. Sách sử chép, năm xưa thời Thánh Tông Lê Hạo Thanh, sơn man đã sử dụng sơn đạo này công vào Đại Việt, từ đó mới có Thủy Thượng quan.
Nếu không phải đường mòn kia chật hẹp, một bên là vách đá, bên kia là vực sâu, gập ghềnh khó đi...
Thì chỉ sợ Lệ Chi sơn sẽ thành vị trí quân sự chiến lược, triều đình Đại Việt sớm đã chiếm đóng từ lâu.
Người Nho môn vốn tố chất thân thể không tốt bằng kẻ tu hành võ đạo hoặc phật đạo, lại thêm Lâm Thanh Tùng hiện giờ tu vi mười không còn một, chỉ còn có thể vận dụng một chút văn khí. Thành thử, tuy đã sử dụng liên tiếp mấy tấm Thần Hành Phù được Phó Kinh Hồng giao cho thì lão vẫn tốn ba bốn ngày đường mới đến được nơi cần đến.
Hoàng Liên sơn mạch...
Dãy núi tung hoành từ bắc chí nam, dài đến gần mười vạn dặm, ngăn cách phương đông và phương tây của Huyền Hoàng giới. Phía đông dãy Hoàng Liên là lục quốc, Lục Trúc Hải, Đại Việt. Còn phía tây là Mộng Huyễn Sâm Lâm – vương quốc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/2224008/chuong-373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.