Nói xong câu này, Tạ Thiên Hoa cũng không khỏi thầm than ông sư phụ nhà mình xắp đặt mọi thứ quả thực quá chu toàn.
Chẳng là sau khi nhận lời Long Thanh Y, Nguyễn Đông Thanh bèn kéo Tạ Thiên Hoa đến, nói cái gì mà thử nghiệm sự khác biệt về âm vực giữa các loài khác nhau.
Sau đó, y sử dụng cái bảo vật Lâm Phương Dung tặng, dùng “đại thần thông” cho cô nàng xem một bài hát, để cô nàng thử xem có thể học được không. Hôm đó, Tạ Thiên Hoa ngỡ ngàng chết lặng, kinh động giống như thấy người trời, không thể tưởng tượng nổi con người có thể tạo nên thứ âm thanh như thế, càng chẳng nói chi là phàm nhân.
Vốn dĩ, Tạ Thiên Hoa còn lấy làm lạ không hiểu vì sao sư phụ lại dở hơi dạy cho cô nàng hát.
Hôm nay đến đại náo Thanh Tùng thư viện mới “thình lình hiểu ra”, chỉ biết tấm tắc ông sư phụ nhà mình “sắp xếp không một kẽ hở”.
Phùng Chỉ Hiên nhẹ nhàng đưa tay lên dây đàn, cũng không nhiều lời nữa. Ngón tay thon thả nhẹ nhàng lướt đến đâu, cung thương réo rắt, tiếng đàn thánh thót cất lên đến đó. Cầm âm uốn lượn, theo hạo nhiên chính khí sục sôi mà vút cao, hóa thành một cây mận trơ trọi không lá không hoa, thân cành đọng đầy những tuyết. Theo đó, không khí chung quanh cũng bắt đầu lạnh xuống, từng âm từng tiếng chẳng khác nào một trận tuyết rơi từ chín tầng trời, hàn khí hư hư thực thực như chực chờ nhập vào cốt tủy, khiến người ta khó bề phòng bị.
Tạ Thiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/2224393/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.