Văn Triển đuổi kịp nàng, thấy nàng cười rất vui vẻ, nhất thời hoang mang.
Hắn lắc lắc tay áo nàng, nàng lập tức trở lại vẻ mặt lạnh lùng.
Trái tim vừa mới hạ xuống của Văn Triển lại bồn chồn lo lắng.
Hắn do dự một chút, tai đỏ bừng, lặng lẽ luồn tay qua tay áo nắm lấy tay nàng, nắm chặt không buông.
Người qua đường đi ngang qua, "chậc" một tiếng, thật trái luân thường đạo lý. Nhưng nương tử bên cạnh hắn ta nhìn thấy dung mạo của Văn Triển lại tỏ vẻ hâm mộ mà nhìn thêm vài lần.
Lục Vân Sơ thuận tay kéo Văn Triển vào một góc hẻm nhỏ, nấp trong con hẻm không người qua lại, hung dữ nói: "Sao, nói buông là buông, nói nắm là nắm, chàng xem ta là cái gì chứ?"
Đúng là vô lý hết cỡ, một cái mũ to đùng đã chụp xuống rồi, cũng chỉ Văn Triển mới chịu ngoan ngoãn nhận sai.
Hắn viết trên lòng bàn tay nàng: Ta sai rồi. Sau này sẽ không như vậy nữa, nàng bảo buông tay ta mới buông.
Lục Vân Sơ phủi phủi tay: "Chỉ vậy thôi sao? Ta rất buồn đó nha."
Văn Triển không biết phải làm sao cho phải, hoang mang nhìn nàng. Hắn cao hơn Lục Vân Sơ hơn một cái đầu, khi cúi xuống nhìn nàng, hàng mi che khuất nửa đồng tử, đuôi mắt vẽ nên một đường cong hất lên đẹp mắt, chính là đôi mắt như vậy, mà Lục Vân Sơ lại thấy giống như đôi mắt cún con tội nghiệp rủ xuống.
Lục Vân Sơ đảo mắt long lanh, bĩu môi.
Văn Triển nghi hoặc nhướn mày.
Nàng bĩu môi lên.
Một tia sáng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-nu-phu-phao-hoi-tim-duong-song/1801430/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.