——Nhưng ta không tìm thấy nàng, ta đã tìm rất lâu.
Văn Triển bỗng nhiên hít thở ngắn, giống như bị nghẹn đến cùng cực, không nhịn được hít sâu một hơi để thở. Dĩ nhiên, cũng giống như nghẹn ngào.
Hắn vội vàng viết: Ngựa chạy rất chậm, tuyết lại quá lớn, che lấp dấu vết…
Chưa viết xong chữ cuối cùng, Lục Vân Sơ đã vòng tay ôm lấy hắn.
Nàng hành động mạnh bạo, gần như nhào vào người Văn Triển, hắn cứng người lại, không dám động đậy, sợ làm đau vết thương trên tay nàng.
"Chàng giỏi quá, tìm được ta nhanh như vậy, cứu ta một mạng." Nàng ghé đầu vào vai hắn, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn chàng, A Triển."
"Meo!" Một tiếng kêu giả uy hổ vang lên, thì ra là tia lửa b.ắ.n vào đuôi con mèo nhỏ, khiến nó giật mình nhảy dựng lên, đuôi xù ra như đuôi cáo.
Văn Triển cầm cành cây bất động, cứng đờ như tượng đá, theo bản năng rụt cánh tay và vai lại, để nàng dễ dàng ôm lấy mình hơn, không chạm vào đôi tay đã được băng bó.
Hắn rụt rè như vậy, dường như sợ nàng động vào vết thương, hắn có thể phối hợp nhường nhịn vô điều kiện, cho đi mà không cần nhận lại.
Lục Vân Sơ cọ cọ vào vai hắn: "Thật mà." Nàng nghiêm túc nói lời cảm ơn, giấu kín sự thay đổi của số phận không thể nói ra trong lời nói: "Ta suýt nữa thì gãy chân, đau lắm. Lại còn là ngày tuyết rơi, m.á.u chảy ra tuyết nhanh chóng đóng băng, vừa lạnh vừa đau."
Hơi thở của Văn Triển trở nên rất nhẹ, lông mi run lên không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-nu-phu-phao-hoi-tim-duong-song/1801553/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.