Văn Triển không có ý giận dữ, ánh mắt rơi trên những đám mây trắng cuộn trôi tùy ý trên trời, khẽ gật đầu.
Khi hắn không biểu cảm thực sự rất lạnh lùng, nhìn có vẻ xa cách cực điểm, khiến người ta không dám đến gần.
Lục Vân Sơ hồi tưởng lại, hắn luôn luôn không biểu cảm, nhưng sao trước đây nàng lại không có cảm giác này nhỉ?
Hai huynh đệ này ở cùng nhau thật kỳ quặc, Văn Giác nghẹn một bụng lời, mở miệng mấy lần đều không biết nói gì, nắm chặt tay, đề tài lại rẽ sang Lục Vân Sơ: "Đệ nay đã thành thân, có gia thất, ta cũng coi như... không phụ trách nhiệm."
Văn Triển cúi mắt, đưa tay đón lấy chiếc lá khô bị gió thổi rơi.
Văn Giác vẫn không nhìn hắn, cái khí vặn vẹo khó chịu trên người sắp tràn ra ngoài: "Lục Vân Sơ nữ tử này, tuy tính tình không tốt, nhưng dung mạo xinh đẹp, hơn nữa sau khi hai người bị bắt gặp, việc hôn sự cũng là đệ gật đầu, chắc hẳn đệ đối với nàng—"
Văn Triển đột nhiên bóp nát chiếc lá khô trong tay, sắc mặt chợt lạnh, Văn Giác rõ ràng không nhìn hắn, nhưng lập tức im bặt.
Nhưng hắn ta lại không phục, cười nói: "Đệ và ta cùng lớn lên, đùa một chút cũng coi là xúc phạm sao?"
Lục Vân Sơ nhìn mà chỉ nghiến răng, sao nam chính lại đáng ghét thế?
Văn Triển vốn không định nói chuyện với hắn ta, không mang giấy bút, nên chỉ có thể dùng ngón tay viết chữ trên cột hành lang: "Đợi thời cơ đến, ta sẽ tự trao cho huynh vật huynh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-nu-phu-phao-hoi-tim-duong-song/1801846/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.