Hai người cũng cho rằng đó là người giúp việc trong nhà tới để phục vụ.
Bởi vì họ trò chuyện quá say sưa, cộng thêm việc Trần Mộng Vân không chào hỏi mà đi thẳng vào phòng Trần Mặc Quần, cho nên... mọi thứ trở nên lúng túng.
Trần Mặc Quần vừa nhìn thấy Trần Mộng Vân thì lập tức chỉ vào Lục Vân Phong mắng to: "Lục Vân Phong. Cậu dám nói lời bậy bạ gì đó? Đây là chị tôi, người tôi tôn kính nhất, bội phục nhất, sùng bái nhất, yêu quý nhất... Chị cả của tôi."
Lục Vân Phong phát điên rồi.
“Tại sao cô ấy lại ở nhà? Không phải nói chắc chắn sẽ không quay về à?”
“Cô ấy đã nghe được bao nhiêu chuyện họ mới vừa nói? Nhìn vẻ mặt này, chắc là đã nghe được hết rồi đúng không?”
“Con mẹ nó chứ! Chẳng phải lần này chết chắc rồi sao?”
"Đúng vậy, thật sự xin lỗi, chắc là do tôi... uống nhiều rồi." Lục Vân Phong cũng hơi lo lắng.
"Chị, chuyện là thế này, hôm nay Vân Phong không phải..." Trần Mặc Quần đứng lên muốn làm người giảng hòa.
"Cút!"
"Vâng ạ!" Trần Mặc Quần cụp đuôi bỏ chạy ngay tức khắc, không hề dông dài thêm chút nào.
Nhìn tên mập mạp chết bầm không có nghĩa khí biến mất như một làn khói, Lục Vân Phong chỉ có thể tự đối mặt với Trần Mộng Vân đang tức giận.
"Xin lỗi, quả thật là tôi có uống một chút rượu nên mới không kiềm chế được miệng mồm, tôi muốn nói lời xin lỗi với cô..."
Trần Mộng Vân nhìn Lục Vân Phong, trong ánh mắt tràn đầy tức giận, uất ức và đau lòng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-phan-dien-dao-hoa/575221/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.