🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Mở mắt ra, Bùi Cảnh với vẻ mặt mệt mỏi nói: "Thụy Dương, anh cần phải phẫu thuật."

 

Người này, đang cố tỏ ra bình tĩnh.

 

Nhưng nỗi đ/au trong mắt cậu ấy sắp tràn ra ngoài rồi.

 

"Anh biết." Tôi cười nói với cậu ấy: "Là phẫu thuật c/ắt c/ụt chi phải không?"

 

Bùi Cảnh ngẩn người, nói: "Mất chân cũng không sao, chỉ cần bình an là được rồi, em sẽ lắp cho anh chân giả tốt nhất, em..."

 

Cậu ấy nói được một nửa thì dừng lại.

 

Hình như mới nhận ra nước mắt mình đang rơi.

 

"Em ra ngoài một chút."

 

Cậu ấy xoay người rời khỏi phòng bệ/nh.

 

Hệ thống đột nhiên nói: [Sáu giờ chiều mai, cậu sẽ ch*t trên bàn mổ.]

Tôi mỉm cười.

 

Sáng sớm hôm sau.

 

Tôi nói với Bùi Cảnh: "Anh đã làm một món quà cho em, nó được đặt trong ngăn kéo tủ quần áo ở nhà."

 

"Bây giờ em đi lấy đi... Anh muốn nhìn thấy em đeo nó."

 

Bùi Cảnh do dự một chút rồi gật đầu: "Em về lấy."

 

Sau khi thành công đuổi hết tất cả mọi người đi.

 

Tôi một mình biến mất khỏi bệ/nh viện.

 

Tôi đã chăm chút cho bản thân sau một thời gian dài.

 

Dù bây giờ tôi g/ầy trơ xươ/ng, trông rất x/ấu xí.

 

Nhưng tôi muốn lần cuối cùng gặp Bùi Cảnh, ít nhất cũng phải tử tế một chút.

 

Tôi di chuyển bằng tàu điện ngầm rất lâu, rồi lại đi xe buýt rất lâu.

 

Đến vách núi mà tôi và Đồng Hổ đã từng khám phá.

 

Mỗi bước đi, xươ/ng cốt như m/a sát trên dây th/ần ki/nh đ/au đớn.

 

Tôi mặt không cảm xúc, từng bước leo lên đỉnh núi.

 

Cho đến khi đứng bên mép vực, vạt áo bị gió thổi phồng lên.

 

"Dựa vào cái gì mà phải nghe lời cậu, tôi cứ muốn đi ngược lại quy tắc đấy."

 

"Cho dù phải ch*t, tôi cũng muốn chọn cách ch*t của riêng mình."

 

Đúng như dự đoán.

 

Bùi Cảnh nhanh chóng tìm đến.

 

Tôi xoay người, mỉm cười nói với cậu ấy:

 

"Không phải em nói muốn xem anh mặc đồng phục học sinh sao? Nhìn đi."

 

"Chính thức giới thiệu với em, Quý Thụy Dương, 18 tuổi, là một sinh viên đại học bình thường sống ở thế giới song song."

 

Bùi Cảnh ngây người: "Anh muốn làm gì..."

 

Cậu ấy thử bước về phía tôi, bàn tay đưa ra r/un r/ẩy.

 

"Quý Thụy Dương, em xin anh... lại đây, lại đây được không?"

 

Nhưng tôi chỉ hít một hơi thật sâu.

 

Bước chân chậm rãi lùi về sau.

 

"Bùi Cảnh, quê hương của anh ở rất xa."

 

"Em luôn muốn nói với anh rằng, thế giới này là giả tạo."

 

"Em có thể coi anh đang nói nhảm, có thể không tin, nhưng nhất định phải nhớ rằng, sau khi anh đi, anh vẫn sẽ tiếp tục yêu em ở một thế giới khác."

 

"Anh yêu em, em phải nhớ đến anh."

Khoảnh khắc Bùi Cảnh đuổi theo tôi nhảy xuống.

 

Thế giới quan "nhân vật chính bất tử" bắt đầu vặn vẹo.

 

Đại bàng sải cánh bay qua, vách đ/á nứt toác biến dạng, cành cây nhỏ bé trên vách núi lan rộng thành cây cổ thụ...

 

Một lực lượng vô hình kéo Bùi Cảnh lại phía sau.

 

Cậu ấy nhìn tôi, nước mắt rơi lã chã, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, mặt dây chuyền đ/á quý trên cổ lắc lư trong không trung.

 

Cố gắng hết sức, nhưng cậu ấy vẫn không thể nào nắm lấy tôi.

 

"Á -!!!"

 

Tiếng hét đ/au đớn x/é toạc bầu trời.

 

Cậu ấy bị cành cây mọc ra từ vách núi níu lại, cả người càng lúc càng xa tôi.

 

Tôi mỉm cười nhẹ nhõm.

 

Nhắm mắt lại.

 

Tiếng n/ổ vang lên bên tai.

 

Tên pháo hôi ch*t ti/ệt cuối cùng cũng tan xươ/ng nát thịt.

 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.