Mở mắt ra, Bùi Cảnh với vẻ mặt mệt mỏi nói: "Thụy Dương, anh cần phải phẫu thuật."
Người này, đang cố tỏ ra bình tĩnh.
Nhưng nỗi đ/au trong mắt cậu ấy sắp tràn ra ngoài rồi.
"Anh biết." Tôi cười nói với cậu ấy: "Là phẫu thuật c/ắt c/ụt chi phải không?"
Bùi Cảnh ngẩn người, nói: "Mất chân cũng không sao, chỉ cần bình an là được rồi, em sẽ lắp cho anh chân giả tốt nhất, em..."
Cậu ấy nói được một nửa thì dừng lại.
Hình như mới nhận ra nước mắt mình đang rơi.
"Em ra ngoài một chút."
Cậu ấy xoay người rời khỏi phòng bệ/nh.
Hệ thống đột nhiên nói: [Sáu giờ chiều mai, cậu sẽ ch*t trên bàn mổ.]
Tôi mỉm cười.
Sáng sớm hôm sau.
Tôi nói với Bùi Cảnh: "Anh đã làm một món quà cho em, nó được đặt trong ngăn kéo tủ quần áo ở nhà."
"Bây giờ em đi lấy đi... Anh muốn nhìn thấy em đeo nó."
Bùi Cảnh do dự một chút rồi gật đầu: "Em về lấy."
Sau khi thành công đuổi hết tất cả mọi người đi.
Tôi một mình biến mất khỏi bệ/nh viện.
Tôi đã chăm chút cho bản thân sau một thời gian dài.
Dù bây giờ tôi g/ầy trơ xươ/ng, trông rất x/ấu xí.
Nhưng tôi muốn lần cuối cùng gặp Bùi Cảnh, ít nhất cũng phải tử tế một chút.
Tôi di chuyển bằng tàu điện ngầm rất lâu, rồi lại đi xe buýt rất lâu.
Đến vách núi mà tôi và Đồng Hổ đã từng khám phá.
Mỗi bước đi, xươ/ng cốt như m/a sát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-roi-con-muon-tau-thoat-sao/1799352/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.