Dư thị muốn nói giúp đỡ, nhưng mới mở miệng ra, nhớ tới việc từ khi bà ấy bị lưu đày đến nay, nấu cơm cũng là phía trên chưa chín kỹ phía dưới đã cháy đen. Vẻ mặt lúng túng, hơn nửa ngày hỏi một câu có muốn giúp nhóm lửa hay không.
Thuốc trong bình treo nhỏ vẫn đang sôi, Diệp Gia nhanh chóng làm hết ba mươi cái sủi cảo. Cũng không nhìn Dư thị chỉ gật gật đầu.
Dư thị vội vàng ngồi xuống dưới lò, Diệp Gia múc một bầu nước vào trong nồi rửa nồi.
Rửa sạch nồi, múc mấy gáo nước vào, đun sôi rồi cho sủi cảo vào. Nấu đến khi nổi lên thì vớt ra.
Ba mươi cái sủi cảo, Diệp Gia và Dư thị mỗi người hai cái, cho tiểu hài nhi sáu cái. Dư thị cuối cùng cũng được ăn một bữa cơm dành cho người trong ba năm qua, suýt chút nữa bật khóc. Tiểu hài nhi cũng ăn ngấu nghiến. Ngẩng mặt lên mỉm cười với Diệp Gia. Diệp Gia lúc này cũng mới biết được tên của đứa nhỏ này là Uy Nhuy, Chu Uy Nhuy. Nhũ danh là Nguy Tả Nhi.
Ăn uống no đủ, Diệp Gia lại cầm một cái ngô đi nấu cháo.
Ngô chính là tiểu mễ là hậu thế đã nói, thứ này nấu cháo vô cùng tốt. Vị ngọt mặn, có tác dụng thanh độc, bổ thân, thanh nhiệt, giải độc. Mặc dù hương vị kém hơn chút so với gạo hay bột, nhưng nấu đủ nhiệt độ, cũng có thể mềm thơm ngọt. Diệp Gia chưng phần thịt còn lại thành canh, bận rộn trong phòng bếp, người trên giường bên phòng phía đông đã bắt đầu nói sảng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/2324739/chuong-11.html