Củ cải không đắt, bởi vì bán theo cân, hai văn tiền ba cân. Mặc dù bột mì đắt hơn chút, nhưng một cái bánh thật ra cũng không tốn quá nhiều bột mì. Nếu như bán một cái bánh củ cải năm văn tiền, thì nàng cũng có thể kiếm được lời. Nếu như bán được, không chừng đây là món tiền đầu tiên của nàng.
Trời mưa đến chạng vạng tối cuối cùng cũng tạnh.
Diệp Gia cho gà con ăn một nắm ngô, đang nhìn mặt đất ở sân sau. Chu gia không có đất, khẩu phần lương thực đều là mua từ tiệm lương thực ở trên trấn.
Bởi vì trong túi tiền rỗng tuếch, đồ ăn thịt trứng đều mua rất ít, ngày ngày ăn cháo với dưa muối, buổi chiều lúc rảnh rỗi Diệp Gia mở bình dưa muối ra, mùi rối tinh rối mù. Nếu không phải vì thật sự nghèo, Diệp Gia cũng muốn vứt hai cái bình đấy đi. Nàng ngâm hai cái bình vào nước, sau đó ăn không mặn đắng nữa. Nàng lại tốn chút công sức xử lý một lần những đồ ăn kia.
Bận rộn đến chạng vạng tối mới nhìn thấy sân sau Chu gia có một mảnh đất trống.
Nếu thật nghèo, người ta có thể hạ thấp ranh giới cuối cùng. Trước đó Diệp Gia rất ghét một vài người già nhổ hoa trồng rau ở khu chung cư, bây giờ cũng có suy nghĩ có thể sử dụng được mảnh sân sau này hay không. Ví dụ như đào lên để trông chút rau ăn được. Dư thị thì khi chạng vạng tối mới quay về, Diệp Gia quay đầu thấy bà ấy đi từ ngoài sân qua thì gọi bà ấy một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/2324770/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.