Lục Khải Minh vẫn luôn trầm mặc, Cố Trường Châu tự cho là thắng, liếc mắt nhìn Giang Diệu Diệu.
Giang Diệu Diệu vẫn không nhúc nhích mà nhìn anh, anh đột nhiên ngẩng đầu, đuổi Cố Trường Châu ra bên ngoài.
“Cút đi dùm tôi cái!”
“Làm cái gì vậy hả? Nói chuyện tử tế, đừng động thủ, động thủ thì tôi cũng không sợ anh đâu!”
Lục Khải Minh đoạt vị trí ghế lái, khởi động xe nói: “Chúng ta đi tìm Trần Hoành, anh ta muốn anh giúp đỡ làm nghiên cứu, số tiền này chắc chắn anh ta chịu chi ra.”
Giang Diệu Diệu không giả vờ nổi nữa, vội vàng nói: “Ông ấy lừa anh đó!”
Lục Khải Minh lập tức dừng động tác, quay đầu lại.
“Em không có mắc bệnh ung thư, em thật sự khỏe mạnh.”
“Vậy mấy ngày này em bị vậy là……”
Cô nhấp môi cười, gương mặt hồng hồng.
“Em mang thai rồi.”
Lục Khải Minh nhăn mày đến càng chặt.
“Không được nói giỡn!”
“Là thật sự, không tin anh xem đi.”
Cô lấy ra giấy báo cáo xét nghiệm, giải thích cho anh nghe.
Lục Khải Minh lặp đi lặp lại nhìn vài lần, rốt cuộc xác định —— anh sắp làm ba ba.
“Vui không?” Giang Diệu Diệu đôi mắt cười cong.
Anh bắt lấy cầm giấy xét nghiệm ôm lấy cô, hung hăng hôn lên môi cô.
“Thật tốt quá!”
Cố Trường Châu bị bỏ quên bên ngoài, có chút xấu hổ.
Lục Khải Minh buông Giang Diệu Diệu ra, mở cửa xuống xe, đánh ông một cái ngã lăn ra đất.
“Cái ông già thúi này, châm ngòi ly gián vợ chồng người ta!” Cố Trường Châu ngơ ngác hai giây mới phản ứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-toi-chi-muon-lam-mot-con-ca-man/1658805/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.