Giang Diệu Diệu còn đang muốn nói tiếp, bỗng nhiên từ dưới lầu có một âm thanh truyền lên đây làm hai người giật mình.
“Tiếng gì vậy nhỉ? Là lão Bạch làm rơi đồ hay sao?”
Lục Khải Minh nghe xong cảm thấy không giống, cầm đao ra nói: “Để anh đi xuống xem thử.”
“Bọn mình đi cùng nhau đi.”
Giang Diệu Diệu không ăn bánh kem nữa, đặt nó lên bàn, cầm theo cưa điện theo Lục Khải Minh xuống lầu
Tiếng động vẫn còn đang vang lên, đại khái vài giây thì phát ra một lần, hơn nữa càng đến gần thì bọn họ càng chắc chắn âm thanh này không phải từ siêu thị truyền đến mà là đến từ lối thoát hiểm.
Sao có thể? Lối thoát hiểm đã bị bọn họ dùng ghế chặn lại từ mấy tháng trước rồi kia mà, từ đó đến nay vẫn chưa từng phát ra tiếng gì.
Hai người dừng lại ở chiếc ghế cuối cùng đang chặn lối thoát hiểm, dựng lỗ tai lắng nghe.
Nhưng cố tình đúng lúc này thanh âm lại biến mất.
Lối đi đen ngòm mà yên tĩnh giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Giang Diệu Diệu gãi gãi lỗ tai: “Chẳng lẽ là chúng ta nghe lầm?”
Lục Khải Minh không trả lời, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm về phía trước.
Nhưng tầm nhìn toàn bộ bị ghế dựa che khuất, căn bản không thể nhìn được sang bên kia.
Kéo hết ghế dựa ra để nhìn? Đừng nói đến đây là loại công trình siêu tốn thời gian và công sức. Mà lỡ như chuyển hết ghế ra xong, vừa lúc trước mặt là một bầy zombie thì phải làm sao bây giờ? Thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-toi-chi-muon-lam-mot-con-ca-man/1658964/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.