Nếu là ở độ cao bình thường thì rất có thể bọn họ đang làm nhiệm vụ khác chỉ tình cờ bay qua đây, không cần quá lo lắng.
Nhưng bay thấp như vậy, tám chín phần mười là có chuyện cần làm ở thành phố này.
Về phần là cứu viện hay làm chuyện gì khác thì rất khó nói.
Vẻ mặt Lục Khải Minh trở nên nghiêm trọng, anh đặt đũa xuống.
"Em có muốn được giải cứu không?"
Giang Diệu Diệu nghĩ nghĩ, lắc đầu.
Anh khó hiểu hỏi: "Tại sao?"
"Nếu như được cứu viện bọn họ hẳn là sẽ đem chúng ta đến căn cứ sống chung với những người khác."
Cô chống cằm, cong môi nói: "EQ của em không cao, vừa lười vừa vô dụng lại không thích giao tiếp. Một hai người còn đỡ, xung quanh mỗi ngày đều có một đống người, em thật sự không quen. Hơn nữa đồ dùng cá nhân, đồ ăn trong căn cứ chắc chắn sẽ phân phát theo khẩu phần, sẽ không phân chia theo yêu cầu của một người nào. Hơn nữa ăn đồ của người ta không thể không làm việc, rất có thể mỗi ngày đều được phân công nhiệm vụ, làm sao được tự do tự tại như bây giờ. "
“Em chắc chứ? Lục Khải Minh nhướng mày: "Tuy rằng bây giờ chúng ta thoải mái nhưng đồ đạc sẽ có một ngày xài hết, đến lúc đó chỉ có hai người ở chỗ này kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay. Nếu ở trong căn cứ thì ít nhất chính phủ cũng không thể để người dân c.h.ế.t đói."
"Đồ vật hết có thể tìm, chúng ta đã tìm được một lần thì chắc chắn cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-toi-chi-muon-lam-mot-con-ca-man/1659000/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.