"Anh dũng cảm, mạnh mẽ và có trách nhiệm. Chỉ những điều này thôi cũng đủ để em ngưỡng mộ. Còn về việc trước đây anh sống như thế nào, đối với em không thành vấn đề.
Em chỉ là một người bình thường, mỗi ngày chỉ nghĩ làm sao ăn no hơn ngủ ấm hơn. Nếu như anh là anh hùng dân tộc, vì hoàn thành một nhiệm vụ khó khăn, ngược lại khi ở cạnh anh em sẽ cảm thấy xấu hổ.”
Đang lúc Lục Khải Minh nửa tin nửa ngờ, Giang Diệu Diệu đột nhiên ngồi dậy, vòng tay qua cổ anh hôn lên miệng anh.
"Lục Khải Minh, em không bận tâm quá khứ của anh, em thích anh, em muốn anh."
Mạt thế bùng nổ, cô muốn sử dụng những thứ mình đang có, cố gắng để cuộc sống của mình thoải mái hơn.
Mà bây giờ, cô muốn trân trọng từng phút từng giây được ở bên người mình thích.
Cô muốn mình phải là một con cá mặn hạnh phúc, trước khi c.h.ế.t không đầu hàng, sau khi c.h.ế.t không tiếc nuối.
Hai người không tự chủ mà ôm chặt lấy nhau, âu yếm khắp trán rồi chuyển qua hai bên tai.
Khăn trải giường bị quăng ra, quần áo rơi trên thảm.
Khi chỉ còn lại một bước cuối cùng, Lục Khải Minh đột ngột buông tay.
"Chờ anh đi lấy đồ."
Giang Diệu Diệu mỉm cười, lấy cái hộp nhỏ từ dưới gối ra, lắc lắc.
"Cái này sao?"
Lục Khải Minh hơi ngạc nhiên, sau đó lại ôm cô cắn vào dái tai của cô.
"Anh hy vọng chúng ta sẽ không bao giờ hối hận."
“Không hối hận.” Cô thở dốc mở hộp ra, đưa cho anh một cái,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-toi-chi-muon-lam-mot-con-ca-man/1659064/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.