Cô thà c.h.ế.t cùng anh còn hơn phải sống một mình đối mặt với tình cảnh nghiệt ngã này.
Giang Diệu Diệu thực sự sợ hãi.
Tiếng đánh nhau đột ngột dừng lại, thay vào đó là những tiếng bước chân.
Tiếng bước chân đầu tiên nhẹ nhàng mà có lực là tiếng bước chân của Lục Khải Minh, còn những tiếng bước chân sau rất lộn xộn mà lê lết là tiếng bước chân của zombie.
Tiếng bước chân lộn xộn từ ngoài cửa chính truyền đến cửa sổ phòng bên cạnh, dường như có thứ gì đó đã nhảy xuống đất phát ra một tiếng vang trầm đục.
Giang Diệu Diệu vội vàng chạy tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh trăng sáng rải đầy mặt đất giống như những giọt sương mai, một bóng người cao gầy từ dưới đất đứng lên, phía sau đám zombie cũng lần lượt nhảy theo.
Ngoài sân còn rất nhiều zombie đang tụ tập.
Số lượng nhiều hơn gấp chục lần trong tưởng tượng của cô. Cô không ngờ sau khi đám zombie kia đã đi rồi, trong thành phố vẫn còn dư lại nhiều như vậy.
Bóng người kia ngẩng đầu nhìn cô, đôi môi khẽ mấp máy, rồi chạy vụt đi lao vào trong màn đêm đen kịt.
Vô số zombie bám theo phía sau anh, đông đến nỗi làm cô liên tưởng đến đại dịch châu chấu.
Đông đến nỗi che trời lấp đất, làm cho người ta bất giác có suy nghĩ không thể tiêu diệt hết, cảm giác bất lực, tuyệt vọng lan tràn.
Giang Diệu Diệu đứng ở cửa sổ, cổ họng nghẹn cứng đến mức không thể khóc được.
Đứng được một lúc, cô xoay người tiếp tục cạy cửa.
Lũ zombie đều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-toi-chi-muon-lam-mot-con-ca-man/1659125/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.