Bên trong chắc là sẽ có thiết bị báo động, nếu ở đây mà không có thiết bị báo động thì sẽ không thể tìm thấy chúng ở bất cứ nơi nào khác.
Nhưng cửa ra vào và cửa sổ tối trông rất kỳ lạ.
Đã hơn hai tháng trôi qua kể từ khi công dân rút lui, ai biết được đám zombie có coi đó chỗ đó như một cái tổ và xuất hiện vào ban đêm hay không?
Bọn họ bước vào, không cẩn thận thì chính là giăng lưới bắt mình.
Lục Khải Minh nhận thấy biểu hiện của cô và nắm tay cô.
"Đừng sợ, chúng ta lấy được đồ rồi sẽ đi."
"Nhất định phải đi vào không?"
Trái tim bé nhỏ của cô đập loạn xạ.
Lục Khải Minh suy nghĩ một chút, nói: "Này... cô ở bên ngoài đợi đúng ko?"
Bên ngoài có nhiều zombie hơn, con gần nhất chỉ cách cô chưa đầy mười mét.
Giang Diệu Diệu rùng mình, lắc đầu quầy quậy, nắm c.h.ặ.t t.a.y anh.
Lục Khải Minh cười và dẫn cô vào.
Từ trước đến nay cô chưa bao giờ ngoan ngoãn, không dám xốn xang ánh mắt, giống như một đứa bé lần đầu tiên bước ra khỏi nhà.
Lúc vừa bước chân vào cổng thành phố, một cơn gió lạnh từ trong thổi ra, Giang Diệu Diệu tê dại từ đầu đến chân, hình ảnh zombie và giòi bò xung quanh hiện lên trong đầu cô.
Lục Khải Minh dừng lại, thay đổi tư thế nắm tay, hoàn toàn dùng lòng bàn tay to ôm trọn lấy bàn tay cô, thì thầm:
"Đi theo tôi, không sao đâu."
"Đến thì cũng đến rồi, không còn đường lui nữa."
Cô nuốt nước bọt, sợ hãi bước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-toi-chi-muon-lam-mot-con-ca-man/1659195/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.