Trong lúc đó hai người họ quạt cái quạt cho mát ngồi chờ bên cạnh. Ban đầu còn rất bình thường, chờ đến khi mùi hương bay ra thì mấy tiếng “ục ục” chợt phá tan không gian yên lặng.
Kiều Nại cúi đầu liếc nhìn bụng mình, lập tức lấy tay ôm chặt bụng. Nhưng tiếng cái bụng sôi réo vẫn vang lên lần nữa, Kiều Nại xấu hổ đến mức đỏ bừng cả mặt. Cô đói quá…
Bình luận cũng không nể mặt cười ha ha, mà Hình Sâm lúc này lại đứng lên rời khỏi chỗ ngồi của mình.
[Đói đến mức bụng sôi réo luôn]
[Ha ha ha, cục cưng ngốc nghếch]
[Ăn gì đấy lót bụng đi nào!]
[Hình Sâm đi đâu thế?]
[Chắc là sợ bị lúng túng chăng]
Thực ra Kiều Nại cũng muốn ăn gì đó lót dạ chứ, nhưng hình như họ không còn thứ gì để ăn nữa…
Ngồi trên ghế im lặng suy nghĩ trong chốc lát, Kiều Nại chỉ có nhìn vào cái nồi trước mặt để xoa dịu cơn đói của mình, cá trong đó chắc là ngon lắm.
Khi Hình Sâm quay trở về, thứ anh nhìn thấy chính là Kiều Nại đang liếm liếm môi nhìn nồi canh, đôi mắt sáng lấp lánh, trông cực kì giống con mèo thèm ăn đang muốn ăn cá vậy.
Anh lại ngồi xuống bên cạnh cô rồi đưa một chiếc bát lớn bằng bàn tay cho Kiều Nại. Kiều Nại nhận lấy và lập tức nhìn thấy một bát cơm dừa đầy ắp, màu trắng ngần và tỏa ra mùi thơm đặc biệt của quả dừa.
Bây giờ Kiều Nại mới nhớ ra mình vừa được uống nước dừa, vậy thì cơm dừa này ở đâu ra cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-sach-yeu-duong-trong-chuong-trinh-giai-tri-ve-ly-hon/1121205/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.