Đây không chỉ đơn thuần là vấn đề nhớ cách dựng lều hay không, mà đối mặt với màn thể hiện tình cảm trá hình như vậy thì không còn bất kỳ sự cạnh tranh nào. Điều tệ hơn là Kiều Nại và Hình Sâm dường như vẫn chưa nhận ra vấn đề này nên họ cứ thản nhiên phát cơm chó một cách vô thức.
Vì vậy, Sầm Lâm Vũ và Từ Giai Mạn hối hận không thôi, tại sao họ không nghĩ đến việc ghi chép nhỉ? Chủ yếu cũng là vì bình thường không có thói quen này, trong thời đại internet và điện thoại di động phổ biến như vậy thì cảm giác về giấy bút cũng dần trở nên mơ hồ.
Nguyễn Ti Anh và Triệu An Kha rất tò mò về việc ghi chép của Kiều Nại, dựng liều thì nên ghi chép như thế nào? Mỗi bước đều có sự khác biệt về cấu trúc, đừng để đến lúc đó sai một bước dẫn đến sai toàn bộ các bước.
Triệu An Kha: “Chúng tôi có thể xem ghi chép của cô không?”
Nghe vậy, Kiều Nại vô thức quay đầu lại nhìn Hình Sâm, bởi vì anh cũng được ký họa trong cuốn sổ nhỏ này, khách mời xem ghi chép thì sẽ nhìn thấy Sâm Sâm phiên bản chibi, nên không biết Hình Sâm có ngại không?
Thấy Hình Sâm gật đầu đồng ý, Kiều Nại mới đưa cuốn sổ nhỏ cho Nguyễn Ti Anh, hai người họ không hề biết cái nhìn này tưởng chừng như là hành động thản nhiên, nhưng lại khiến người khác suy nghĩ sâu xa đến nhường nào.
Cư dân mạng không ngần ngại mà trêu đùa điên cuồng, suy nghĩ của các khách mời cũng trở nên rối bời, không khỏi nghĩ là: Ghi chép của Kiều Nại, tại sao phải hỏi Hình Sâm về quyền quyết định chứ?
[Không ngờ Nại Nại lại bị chồng quản chặt như vậy (âm thầm quan sát)]
[Hì hì hì, bé cưng thực sự rất ngoan nha! Điên cuồng thể hiện tình cảm!]
[Bị chồng quản chặt gì chứ? Đó gọi là sự tôn trọng lẫn nhau giữa vợ chồng (đầu chó)]
Tuy nhiên, các khách mời nhanh chóng không còn thời gian để nghĩ nhiều nữa, họ đã bị cuốn hút bởi phong cách ghi chép của Kiều Nại. Khi Nguyễn Ti Anh mở đến trang đầu tiên, mọi người đều tụm lại xem, sau khi xem xong thì không giấu nổi sự khen ngợi.
Nguyễn Ti Anh: “Đây là ba cái cọc lều sao?”
Từ Giai Mạn: “Wow, cái này cũng quá dễ thương rồi đó!”
Triệu An Kha: “Hình vẽ còn rất chân thật và sống động nữa.”
Sầm Lâm Vũ: “Đỉnh vậy, trông nắn nót quá!”
Điều này giống như việc học sinh yếu kém xem bản ghi chép của học sinh xuất sắc vậy, không chỉ được ghi chép toàn bộ mà còn vô cùng đẹp mắt, hoàn toàn là một sự tận hưởng về mặt thị giác.
Giống như ba cái cọc lều này, mỗi cọc đều có sự khác biệt về chiều dài, độ dày và vị trí sử dụng đều được ghi chép lại, tròn trịa và thẳng tắp, trông vừa chibi vừa đáng yêu.
Giống như bị nghiện vậy, sổ ghi chép cứ được lật mãi không ngừng, mỗi trang đều sẽ có điều bất ngờ mới. Các khách mời xem một mạch đến trang cuối cùng thì thấy toàn bộ căn lều đã được dựng lên, nhìn có vẽ rộng rãi và thoải mái, phong cách vẽ tràn đầy cảm giác yên bình.
Sầm Lâm Vũ còn thẳng thắn nói: “Đây mới là lều dùng để cắm trại!”
Từ Giai Mạn đấm anh ấy một cái: “Anh còn mặt mũi để nói chuyện à! Cái lều nhỏ của chúng ta, chắc chắn anh là “người đóng góp lớn nhất’ đó!"
Sầm Lâm Vũ ấm ức: “Cũng không phải hoàn toàn là lỗi của tôi…”
Ngay giây sau, sự chú ý của hai người họ bị thu hút bởi hai nhân vật chibi ở bên cạnh căn lều, Nguyễn Ti Anh và Triệu An Kha cũng nhìn không rời mắt. Nói ra có vẻ rất kỳ diệu, mọi người ngay lập tức nhận ra những hình vẽ đó là ai với ai, nên không nhịn được ngẩng đầu nhìn Kiều Nại với Hình Sâm, rồi lại cúi đầu nhìn nhân vật chibi, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Các khách mời: “...?”
Đây là sợ họ ăn cơm chó không đủ no nên lại thêm món tráng miệng sau bữa ăn sao?
[Ha ha ha, tôi biết ngay là sẽ như vậy mà!]
[Đợt cơm chó này thực sự rất tuyệt vời!
[Thật không ngờ đến! Hai người họ có thể ngọt chết các người rồi!]
Những lời khen ngợi ngay lập tức nghẹn lại hơn một nửa, mà Kiều Nại ở bên cạnh vẫn luôn chú ý đến thái độ của mọi người, đã kịp thời để ý đến tình huống này nên hỏi: “Có chỗ ghi chép nào có vấn đề sao?”
Các khách mời đồng loạt lắc đầu, ghi chép tốt như vậy, sao có thể có vấn đề chứ? Chỉ là xem xong thì có hơi no nê/choáng ngợp.
Hành động lắc đầu của bốn người gần như đồng đều, Kiều Nại ngạc nhiên rồi cũng bắt đầu suy nghĩ, dường như là không ngờ sự ăn ý của mọi người thế mà lại tốt như vậy?
Cuốn sổ nhỏ nhanh chóng đã trở lại trong tay Kiều Nại, các khách mời cũng lần lượt im lặng, nhưng Hình Sâm ở bên cạnh lại mở miệng nói, rõ ràng không muốn bỏ qua cho họ dễ dàng như vậy: “Cảm giác thế nào?”
Giọng nói trầm ấm và có phần hơi ẩn ý, khiến mọi người nghe mà không biết anh đang hỏi về sổ ghi chép hay hỏi về hai nhân vật chibi kia.
Triệu An Kha: “Rất tốt.”
Nguyễn Ti Anh: “Siêu đáng yêu!”
Từ Giai Mạn: “Ừm, ừm, ừm.”
Sầm Lâm Vũ: “Rất xứng đôi.”
Kiều Nại: OvO?
[Ha ha ha, lỡ miệng nói ra thì có ổn không!]
[Không có gì sai, thực sự rất xứng đôi nha!]
[Thành thực là nấc thang quan trọng trong sự giao tiếp giữa người với người đó!]
Hình Sâm hài lòng thu hồi lại ánh mắt, giữ kín công lao và danh tiếng. Sau khi những người khác phản ứng lại thì trực giác liền cảm thấy “tàn nhẫn”, vì ăn xong bữa tráng miệng, sau bữa cơm còn phải để lại cảm nhận!
Hiện tại, người duy nhất không hiểu chuyện gì đang xảy ra là Kiều Nại, cô lật lại cuốn sổ nhỏ lần nữa để tìm kiếm manh mối, lật đến trang cuối cùng cũng không tìm ra chỗ nào xứng đôi, mãi cho đến khi Kiều Nại nhìn thấy hai nhân vật chibi kia thì lập tức có hơi thông suốt.
Lúc vẽ, Kiều Nại không hề nghĩ nhiều như vậy, bây giờ nhìn lại thực sự có chút xứng đôi.
Ý nghĩ này như tia chớp thoáng qua trong đầu Kiều Nại, khiến cô vội vàng lắc lắc cái đầu nhỏ, cảm thấy có lẽ bản thân nghĩ nhiều rồi, nên quay đầu lại nhìn phản ứng của mọi người. Các khách mời đã bắt đầu làm việc riêng của mình, ánh mắt của Hình Sâm cũng đã quay lại nhìn điện thoại, tiếp tục xử lý công việc.
Kiều Nại bỗng thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng cũng bắt đầu hạ nhiệt, xem ra đúng là cô nghe nhầm rồi!
Dường như nhận ra người bên cạnh đã thả lỏng, Hình Sâm mới lặng lẽ nhìn Kiều Nại rồi dừng lại trên khuôn mặt đỏ ửng như táo đỏ của cô vài giây, đôi mắt lạnh lùng lộ ra vài phần ý cười nhàn nhạt.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.