🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Editor: Trang Thảo.

Dù chạy như bay suốt quãng đường, nhưng khi đến sân thi đấu, đồng hồ đã chỉ 6 giờ 58 phút. Giang Niệm Viễn lập tức bị huấn luyện viên đẩy đi kiểm tra thể lực, còn Lục Sơn Hà thì vào phòng nghỉ để giúp cậu tìm quần bơi.

Sau khi kiểm tra hoàn tất, ít nhất cũng bảo toàn được tư cách thi đấu, huấn luyện viên cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời, ông cũng vô cùng tò mò về hành động vừa rồi của Giang Niệm Viễn.

Rõ ràng ông đã thấy cậu dẫn theo một người cao ráo, gầy gầy trở về.

Đây là… anh hùng cứu mỹ nhân sao?

Trong phòng nghỉ, Giang Niệm Viễn không hề né tránh Lục Sơn Hà, bắt đầu c ởi quần áo ngay tại chỗ.

Thời gian gấp rút, không có dư dả để vào phòng thay đồ sao? Dù sao cũng đều là đàn ông, cởi thì cởi thôi. Lục Sơn Hà có thể hiểu được hành động này.

Bờ lưng thẳng tắp, vòng eo săn chắc, đôi chân vừa dài vừa thẳng. Đây là lần đầu tiên Lục Sơn Hà nhìn kỹ dáng người của nam chính, không thể không thừa nhận rằng trông rất đẹp.

Đang mải cảm thán, anh bất giác thấy Giang Niệm Viễn bắt đầu thay quần bơi. Theo bản năng, anh quay đầu đi, nhưng khóe mắt vẫn vô thức liếc qua một chút.

Mông thật căng.

Khụ khụ khụ! Chính suy nghĩ của mình làm anh giật mình. Đây là… đang thèm khát thân thể của nam chính sao?

Lục Sơn Hà vội cúi đầu, không nhìn Giang Niệm Viễn nữa, cố gắng tận hưởng khoảnh khắc yên bình hiếm hoi để thay thế cảm giác căng thẳng.

Giang Niệm Viễn thay xong quần áo, vừa xoay người đã thấy người đàn ông ngồi trên ghế thất thần nhìn vào hư không. Cậu lập tức bước tới.

"Anh Lục." Lần đầu tiên gọi Lục Sơn Hà như vậy, Giang Niệm Viễn có chút không tự nhiên, ho nhẹ một tiếng: “Tôi đi thi đấu.”

Lục Sơn Hà vừa ngẩng đầu lên liền chạm ngay vào tầm mắt thứ gì đó phồng lên giữa hai ch ân cậu.

Má nó, phát d ục cũng quá tốt đi.

Tác giả thật bất công! Rõ ràng anh là một tổng giám đốc bá đạo, loại người có thể "chiến bảy lần một đêm", vậy mà ở phương diện thể diện đàn ông này, lại thua một đứa nhỏ hơn mình tận mười tuổi.

"Anh Lục?" Dường như cảm nhận được ánh mắt của anh, Giang Niệm Viễn cúi người xuống, gọi thêm một tiếng.

“A… Ờ, thi đấu cố lên nhé.”

Lục Sơn Hà hoàn hồn, chạm phải đôi mắt đen láy của Giang Niệm Viễn. Đôi mắt ấy vẫn đẹp như trước, chỉ là khác với vẻ lạnh nhạt khi mới gặp, giờ đây đã vương chút ý cười.

"Ừ." Giang Niệm Viễn cúi xuống ôm nhẹ Lục Sơn Hà, sau đó rời khỏi phòng nghỉ.

Hạng mục thi đấu của cậu là 400m bơi tự do nam. Khi Giang Niệm Viễn còn đang thay quần áo, trận đấu đã bắt đầu.

Dưới khán đài, đám fan hâm mộ trông ngóng đến mỏi mắt nhưng vẫn không thấy bóng dáng người mà họ mong đợi. Trong chốc lát, cả khán đài trở nên huyên náo. Người thì oán trách ban tổ chức tung tin giả, kẻ thì lên án bọn đầu cơ vé, thậm chí có người còn lo lắng không biết Giang Niệm Viễn có gặp sự cố gì không. Tiếng bàn tán dâng lên như sóng vỗ, khiến nhân viên kiểm soát trận đấu đau đầu mà chẳng biết làm sao.

Giữa tiếng ồn ào ấy, Giang Niệm Viễn chậm rãi bước lên bục xuất phát.

Nhân viên kiểm soát suýt nữa bật khóc ngay tại chỗ. Một hồ bơi ồn ào đến mức này… thật sự có tồn tại sao?

Giang Niệm Viễn bước đi với tốc độ không nhanh không chậm. Rõ ràng không có sân khấu, nhưng người xem dưới khán đài lại có cảm giác như có một luồng ánh sáng chiếu thẳng lên người cậu, chỉ chiếu lên mình cậu. Ánh sáng lấp lánh, chói mắt, khiến người ta không thể rời đi.

Ngồi trong khu vực VIP, Lục Sơn Hà đã quen với cảnh này nên cũng không thấy lạ. Đây chính là hào quang của nhân vật chính.

Trên đường đua, một số tuyển thủ đã bắt đầu vòng thi đấu. Giang Niệm Viễn vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, thả người nhảy xuống bể bơi, vung cánh tay tách nước lao đi. Động tác mượt mà, thân hình mạnh mẽ, trông không giống một trận thi đấu mà giống như một màn trình diễn nghệ thuật.

Cậu bơi rất nhanh, lần lượt vượt qua từng tuyển thủ phía trước. Khi còn 100m cuối cùng, Giang Niệm Viễn bắt đầu tăng tốc. Bọt nước bắn tung tóe, khiến Lục Sơn Hà ngồi trên khán đài cũng trở nên căng thẳng theo.

Không biết cô gái nào đã hô to một tiếng: "Giang Niệm Viễn cố lên!", ngay sau đó, tình cảm của các fangirl bùng nổ. Khẩu hiệu cổ vũ vang lên không ngớt, gần như muốn làm rung chuyển cả nóc sân vận động.

Lục Sơn Hà cũng hòa theo hô vài tiếng cố lên. Đến khi nhận ra ánh mắt kỳ lạ của huấn luyện viên bên cạnh, cậu lễ phép nở nụ cười, rồi tiếp tục đứng lên cổ vũ.

Huấn luyện viên: “...”

Ở cú xoay người cuối cùng, Giang Niệm Viễn vượt qua tuyển thủ ở đường bơi số 2, nhảy lên vị trí thứ ba. Tiếng hét chói tai dưới khán đài không ngừng vang lên, dường như chỉ cần họ cổ vũ đủ lớn, Giang Niệm Viễn sẽ tiếp nhận được sức mạnh của họ.

50m cuối cùng – thời khắc căng thẳng và kịch tính nhất.

Giang Niệm Viễn dốc toàn lực lao về phía trước. Trong giây cuối cùng, cậu vượt qua người đứng thứ hai nhưng vẫn còn một khoảng cách nhỏ so với vị trí đầu tiên.

Chỉ kém một bước.

Dưới khán đài, tiếng vỗ tay bùng nổ. Trời ạ, người mà họ mong chờ nãy giờ đến muộn như vậy mà vẫn có thể lội ngược dòng giành á quân. Nếu đây không phải thực lực thì còn gọi là gì?

Lục Sơn Hà có chút kinh ngạc xen lẫn tiếc nuối. Anh ôm tâm thế "nam chính chắc chắn sẽ là quán quân" để đến xem trận đấu này, nhưng kết quả lại là vị trí thứ hai. Anh mơ hồ cảm thấy, vì sự xuất hiện của mình mà rất nhiều tình tiết trong câu chuyện đã thay đổi.

Thế nhưng, trên bục trao giải, Giang Niệm Viễn lại trông rất vui vẻ. Không có chiếc cúp quán quân hoành tráng, cũng không có khoản tiền thưởng kếch xù, cậu chỉ đơn giản đứng trên bậc thứ hai, nhận lấy phần thưởng của mình.

Đó là một tấm huy chương bạc thủ công tinh xảo, nhỏ nhắn, chỉ bằng đồng xu, được treo trên một dải lụa đỏ thêu chỉ vàng mảnh dài, trông khá đẹp.

Sau khi bị ban tổ chức giữ lại để chụp ảnh, Lục Sơn Hà rời đi, vào phòng nghỉ gọi điện cho Tiểu Trịnh, bảo hắn lái xe đến đón mình về nhà.

Tiểu Trịnh không bắt máy.

Tiểu Trịnh không nghe máy?

Lục Sơn Hà vô cùng kinh ngạc. Đây chính là Trịnh · di động không rời tay · công việc đặt lên hàng đầu · tiên phong số một cơ mà! Theo lý thuyết, tác giả tuyệt đối sẽ không để Tiểu Trịnh rơi vào tình huống này. Rõ ràng là một pha OOC nghiêm trọng.

Chú thích: OOC (Out of Character) – hành vi lệch khỏi tính cách gốc của nhân vật.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.