Thái An cung.
Tiểu hoàng đế thấy mèo nhỏ toàn thân trắng tuyết, cực kỳ vui vẻ, mới đầu còn nhút nhát sợ sệt, chỉ dám ngồi xổm một bên nhìn vật nhỏ lông xù xù trong lồng sắt.
Tần Diễn Chi cười nói: "Hoàng Thượng, con mèo này rất ngoan lại gần gũi với con người, sẽ không làm người bị thương."
Tiểu hoàng đế nửa tin nửa ngờ, ngẩng đầu nhìn hắn: "Thật sao? Nó sẽ không cào ta?"
Tần Diễn Chi cúi người, mở lồng sắt ra, cổ vũ nói: "Thật sự. Hoàng Thượng có thể sờ sờ lông của nó."
Tiểu hoàng đế chậm rãi vươn ' long trảo ', duỗi đến một nửa lại rụt trở về.
Mèo con từ lồng sắt đi ra, kêu meo meo hai tiếng, dừng ở cạnh chân hắn, cọ cọ.
Tiểu hoàng đế ha hả cười, đánh bạo sờ sờ nó, thấy mèo con quả thật ngoan ngoãn, liền yên tâm chơi đùa với nó.
Lý thái phi ở bên cạnh nhìn một lúc, quay đầu nhìn về phía nhi tử mặt vẫn vô biểu tình như mọi ngày, cảm thán: "Con cũng là có tâm, ta chỉ nghĩ là trong lòng con có khúc mắc với Hòang Thượng, giờ xem ra, cái tên hoàng thúc ngươi, rốt cuộc vẫn là yêu thương chất nhi ."
Lăng Chiêu đứng ở bên cạnh bà, ánh mắt nhìn con mèo trong lòng ngực tiểu hoàng đế, mang theo vài phần không vui: "Con mèo này quá lười, chạy trốn lại chậm, động tác cũng không nhanh nhẹn, chắc chắn không biết bắt chuột, giữ lại trong phủ của ta cũng không có tác dụng gì, không bằng đưa cho Hoàng Thượng chơi."
Lý thái phi dở khóc dở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-hoang-de/1372823/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.