"Kẽo kẹt, kẽo kẹt, kẽo kẹt..."
Tiếng bánh xe ngựa nghiến trên mặt đường vang lên chói tai, không ngừng vọng bên tai Thư Lê, ồn ào đến mức khiến đầu cậu đau như búa bổ. Nhưng điều khó chịu hơn cả là cả người cậu bị xóc nảy không ngừng, trái phải trước sau, xóc đến mức axit dạ dày cũng trào lên cuồn cuộn.
"Ưm..."
Cuối cùng, Thư Lê không chịu nổi nữa. Ý thức cậu dần thoát ra khỏi cơn ngủ mê mệt. Cậu mơ màng mở mắt, ngũ quan dần trở nên rõ ràng, nhưng ngay lập tức ngửi thấy một mùi khó tả.
Mùi này hình như... Là phân ngựa?
"Ọe..."
Thư Lê lật người ngồi dậy, bịt chặt miệng, nôn khan.
"Cẩn thận." Elliott đưa tay đỡ lấy cậu, đồng thời đưa một túi nước đã mở nắp đến bên miệng cậu.
Thư Lê buông tay, nắm lấy túi nước, uống một ngụm lớn, đè xuống dạ dày đang trào ngược.
"Khụ khụ khụ..."
Uống quá mạnh, bị sặc.
"Chậm thôi, không ai tranh với em đâu." Elliott vỗ lưng thiếu niên yêu tinh, lười biếng nói.
Thư Lê đặt túi nước xuống, ngơ ngác nhìn xung quanh. Lúc này cậu mới nhận ra mình và Elliott đang ở bên trong một chiếc xe ngựa đơn sơ.
Không gian bên trong chật hẹp, hàng hóa chất đầy đến tận nóc, chỉ chừa lại một khoảng trống nhỏ đủ để họ nằm ngồi tạm bợ.
"E... Arre, sao chúng ta lại ở trên xe ngựa?" Cậu nghi hoặc hỏi.
Trước đó vượt núi băng đèo, thể lực và tinh lực đều bị bào mòn đến cực hạn. Cậu quá mệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-be-con-o-vuong-quoc-tinh-linh/2794970/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.