"Ha ha ha!" Booner ngồi đối diện, chỉ vào Thư Lê cười lớn: "Ngốc quá! Tôi thật không ngờ là lại có người dám cắn thẳng vào bánh mì đen như thế!"
Mặt Thư Lê đỏ bừng, cậu cố gắng giữ thể diện cho mình: "Tôi... Đói quá nên không tỉnh táo."
Elliott khẽ ho một tiếng, tìm cách giải vây cho cậu: "Nhóc Amos ngủ từ tối qua đến tận sáng nay, bỏ lỡ tận hai bữa ăn."
Thư Lê gật đầu thật mạnh: "Đúng, đúng vậy!"
"Tội nghiệp quá, ăn nhanh đi nhé!" Cô gái tóc nâu dịu dàng nói, rồi không chút do dự túm lấy tai em trai: "Booner, em thật vô duyên! Sao lại trêu chọc khách như vậy? Đừng quên năm em bảy tuổi cũng cắn bánh mì đến gãy răng, khóc sướt mướt đấy."
"Đau, đau! Chị Mary, tha cho em! Em sai rồi!" Booner ôm tai kêu lên.
Mary hừ một tiếng, tạm thời tha cho cậu bé.
Booner xoa cái tai đau, liếc Thư Lê một cái nhưng không dám quậy phá nữa, ngoan ngoãn cúi đầu ăn.
Thư Lê cầm miếng bánh mì đen cứng như đá, ngẩn người.
Làm sao để ăn thứ này đây?
Yêu tinh và tinh linh vốn không có khái niệm răng sữa hay răng vĩnh viễn.
Từ khi sinh ra, răng của họ đã là răng vĩnh viễn. Nếu chẳng may gãy mất một chiếc, cái mới sẽ mọc lên thay thế.
Khi Thư Lê 5 - 6 tuổi, lần đầu biết đến "kiến thức cơ bản" này, cậu đã vô cùng kinh ngạc, đồng thời nhận thức sâu sắc rằng yêu tinh và con người thực sự khác biệt.
Giữa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-be-con-o-vuong-quoc-tinh-linh/2794971/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.