"Tiểu Cố tổng, cậu đừng lộn xộn.
"
"Tôi không có lộn xộn.
"
Diệp Tiện tránh cánh tay của hắn, động tác tiếp theo chính là mạnh mẽ lôi hắn vào lòng mình mà trêu đùa.
Thượng Quan Vân Lễ là một người cao to, cô không thể làm như vậy được, cũng không có ý định làm, chỉ tùy tiện kéo một chút theo kịch bản là được.
Nhưng không nghĩ tới, cô mới bước về phía trước, còn chưa kịp vươn tay kéo Thượng Quan Vân Lễ, dưới chân liền lảo đảo, nằm úp sấp xuống đất như chó ăn phân.
Trên chóp mũi, thoang thoảng hương tùng mát lạnh xen lẫn mùi da thuộc.
Thượng Quan Vân Lễ ngạc nhiên nhìn Bạc Đình Thâm bỗng nhiên duỗi chân ra gạt ngã Diệp Tiện: "! "
Diệp Tiện ngẩng đầu, nhìn đôi giày da bóng loáng trước mắt chỉ cách miệng chừng một tấc nửa: "! "
Nếu như nhích về phía trước một chút nửa, cô liền hôn giày của tổng giám đốc rồi.
Vậy thì giống như.
.
chó liếm chân trong truyền thuyết rồi!
Diệp Tiện ngẩng đầu, trong mắt hiện lên tia sáng giận dữ: "Tổng giám đốc anh.
.
"
"Làm dơ giày của tôi, lau sạch đi.
"
Không ngờ, ánh mắt Bạc Đình Thâm trầm tĩnh, mặt không gợn sóng mà nhìn cô, kẻ ác lại mở miệng tố cáo trước.
Diệp Tiện: "?"
Thảo, anh ta bắt nạt người công khai như vậy, hắn cho rằng hắn khai trừ Trình Tĩnh Xu, lại là ông chủ trực tiếp thì cô sẽ để yên cho hắn bắt nạt sao? Đừng có mơ! Nông nô bị áp bức lâu cũng sẽ đứng lên chống lại đó!
"Đông đông đông!"
Điện thoại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-co-chap-dai-lao-tam-dau-nhuc/2307169/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.