Họ đã làm đủ thứ chuyện, những điều xấu hổ đến mức Yul không dám nhắc đến.
Đêm qua, Yul đã cầu xin Mikael tha cho mình, cậu khẩn thiết van nài rằng không thể chịu đựng thêm nữa.
Nhưng Mikael không dừng lại.
Anh bắt đầu bằng "se" và kết thúc bằng "x", không ngừng nghỉ cho đến khi mặt trời ló dạng vào sáng hôm sau.
Đến khi trời sáng, Yul hoàn toàn không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.
Chỉ khi Mikael rút ra khỏi cơ thể cậu, thứ mà suốt đêm qua vẫn không ngừng "cắm sâu", thì Yul mất ý thức ngay lập tức.
Cậu thậm chí còn không biết mình ngất đi hay đã ngủ thiếp đi.
"... Âm phủ…"
Ngay trước khi mất hoàn toàn ý thức, cậu dường như thấy một người đàn ông da trắng, đội mũ đen, mặc áo dài truyền thống của Hàn Quốc.
Không, cậu chắc chắn đã nhìn thấy hắn.
"Chết vì hoan lạc à… haizz, thật đáng xấu hổ."
Hình như vị thần chết đang cầm sổ sinh tử đã nói vậy.
Dù sao thì…
Khi Yul mở mắt ra, cậu nhìn thấy một trần nhà quen thuộc.
Cảnh vật quanh đây quen thuộc đến mức lạ lùng đối với một thế giới của âm phủ.
Yul chậm rãi quay đầu.
"Tỉnh rồi à?"
Một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai cậu.
Yul chớp mắt mơ màng, bỗng nhiên cảm thấy kỳ lạ—tại sao cậu vẫn có thể nghe thấy giọng của anh ngay cả khi đã chết rồi?
Không lẽ… anh cũng chết theo cậu sao?
Nhưng điều đó không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-cuc-bong-cua-top-dien-cuong-am-anh/2709078/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.