Dù không có ba bên cạnh nhưng Úc Viên Viên vẫn vui vẻ hồn nhiên.
Úc Cẩm Kiêu bỗng cảm thấy mình như một chú hề.
Anh vừa rồi thực sự lo lắng rằng Úc Viên Viên sẽ thất vọng…
Nhìn bức ảnh, cô bé vui vẻ đến thế, đâu có chút buồn bã nào?
Ngay cả Úc Ánh Trạch, cậu bé không vui lúc ra ngoài giờ cũng nở nụ cười, giơ cao tay làm dấu V, ba đứa trẻ cộng thêm Cao Châu trông thật hòa hợp.
Nếu không phải vì sự việc tối qua, người đứng ở đó sẽ là anh, chứ không phải Cao Châu.
Úc Cẩm Kiêu chỉ muốn nhanh chóng tìm ra kẻ đứng sau làm chuyện này, cho một trận ra trò, giải quyết mọi chuyện thật sớm, để có thể đến đó và chơi với chúng thêm một chút.
Dù chỉ là nửa giờ cũng được.
Cửa phòng mở ra, một người đàn ông mặc bộ vest đen bước vào, vẻ mặt vừa nghiêm trọng vừa kính cẩn.
“Thưa Úc tiên sinh, đã tìm thấy người.”
Úc Cẩm Kiêu quay lại ghế, nếp nhăn trên trán dần giãn ra: “Đưa vào đây.”
“Vâng.”
Người đàn ông rời khỏi văn phòng rồi quay lại, theo sau là một người đội mũ lưỡi trai.
“Cậu ra ngoài.” Úc Cẩm Kiêu nói.
Người đàn ông mặc vest sững sờ, có chút lo lắng: “Nhưng…”
“Ra ngoài.”
Giọng điệu của Úc Cẩm Kiêu khiến anh ta nhận ra không nên hỏi lại.
Người đội mũ lưỡi trai chỉ đợi khi trong văn phòng chỉ còn mình anh ta và Úc Cẩm Kiêu, mới tháo mũ ra, cơ thể căng thẳng cũng thả lỏng phần nào.
Tôn Thành, người mất tích cả đêm, mặt đầy râu, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-cuc-cung-cua-nhan-vat-phan-dien/2727776/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.