Không biết tại sao, Úc Cẩm Kiêu bỗng nhớ đến Úc Viên Viên.
Hình ảnh cô bé nhỏ nhắn chạy về phía anh trong bóng tối bên bờ biển hiện lên trong đầu.
Nếu không phải nhờ có sự xuất hiện của cô bé, Tôn Thành đã sớm bị ném xuống biển, mọi chuyện cũng sẽ phát triển theo kế hoạch của kẻ đứng sau.
Hình dáng nhỏ bé và lóng ngóng đó, như một thiên thần dễ thương, từ bóng tối dũng cảm thoát ra, kéo anh ra khỏi bóng đen của âm mưu.
“Úc tiên sing…” Tôn Thành ấp úng hỏi, “Tiếp theo tôi cần làm gì?”
Cảm xúc bạo ngược của Úc Cẩm Kiêu bị hình ảnh nhỏ nhắn ấy làm mềm lại, giọng nói cũng vô thức dịu đi vài phần: “Con gái cậu cần bao nhiêu tiền thuốc men?”
“Cái gì?” Tôn Thành không hiểu ý anh.
“Lời tôi khó hiểu lắm sao?” Úc Cẩm Kiêu hoài nghi xung quanh mình không ai bình thường, toàn người có trí tuệ hạn chế: “Cái này mà cũng không hiểu?”
“À, có lẽ cần khoảng 1 triệu.” Chưa đầy hai giây, bầu không khí vừa mới ấm lên đã bị sự không kiên nhẫn của Úc Cẩm Kiêu đè bẹp.
Trong văn phòng chỉ còn lại âm thanh viết chữ lạch cạch.
Cửa sổ kính sau lưng Úc Cẩm Kiêu cho phép anh nhìn toàn cảnh thành phố, cảnh tượng trước mắt mang lại một cảm giác không thể diễn tả.
Tôn Thành bỗng nhớ đến những miêu tả của người khác về Úc Cẩm Kiêu - anh là người cai quản toàn bộ Giang Thành.
Toàn bộ thành phố đều nằm trong sự kiểm soát của anh, bao trùm bởi sự lạnh lùng và bạo lực của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-cuc-cung-cua-nhan-vat-phan-dien/2727777/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.