Tống lão gia sợ hai người anh này cho rằng mình khi dễ Minh Ngọc, vội vàng giải thích: "Hai anh, em thật không có đối xử tệ với Minh Ngọc. Cô ấy ngất xỉu ở nhà, biết sức khỏe của cô ấy không tốt, em cũng rất tự trách. Sau đó Minh Ngọc tới Thượng Hải, đêm hôm đó, Thư Ngạn gây ra chút chuyện, Minh Ngọc khuyên nó, nói những chuyện mà em đã gây ra cho cô ấy lúc còn trẻ. Sau khi nghe xong những lời này, em mới biết rằng cô ấy đã khóc suốt ngần ấy năm, em vô cùng hối hận vì đã không trân trọng cô ấy, để cô ấy lãng phí tuổi thanh xuân, khiến cô ấy trở nên như bây giờ. Em đã uống chút rượu, muốn đi xin lỗi Minh Ngọc, muốn nói rõ ràng với cô ấy, để cô ấy tha thứ cho em, về sau em sẽ cùng cô ấy sống thật tốt..."
Tống lão gia còn chưa nói xong, gậy chống của Chu Tứ lão gia đã đánh lên người ông ấy, Tống lão gia đã trúng một gậy.
Chu Tứ lão gia nhổ một ngụm nước bọt lên người ông ấy, giận dữ gầm lên: "Ban đêm mày uống rượu rồi đi tìm Minh Ngọc sao? Còn nói muốn cùng con bé sống tốt đẹp? Mày muốn cùng con bé sống cuộc sống như thế nào? Mày muốn làm cái gì? Còn nói không có gây rối? Minh Ngọc có ngăn cản mày tìm phụ nữ không? Mày động dục cũng không nhìn xem người phát tiết là ai à! Mày cho rằng Tiểu Thất nhà chúng ta là cái gì? Con bé đang yên đang lành, là một đại cô nương lại bị mày
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/2755343/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.