Cô ôm cổ Phó Gia Thụ: "Do đó em thuộc về nơi này, Tần Nhã Vận là người ở đây, nơi này còn có người nhà và... người yêu của em nữa."
Thật ra Phó Gia Thụ vẫn luôn bối rối, vợ anh quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức gần như không giống con người. Sau khi cưới nằm chung giường, thỉnh thoảng cô lại khóc trong mơ, nhất là trong hai năm qua còn thường xuyên hơn nữa, anh không dám hỏi nhưng vẫn lo lắng. Anh sợ cô sẽ đưa ra một quyết định mà anh không dám nghĩ đến, dù anh biết cô rất yêu anh và con.
Đôi môi đang ghé sát lại của cô đã khiến anh yên tâm. Gần đây bận quá, thỉnh thoảng cũng phải buông thả, Phó Gia Thụ toàn tâm toàn ý, Tần Du cũng đắm chìm.
DTV
Sau khi cuộc mây mưa qua đi, Tần Du được chồng ôm vào lòng, anh vuốt nhẹ lưng cô rồi hỏi: "Tức là chúng ta sẽ không trở thành thuộc địa đúng không?"
"Chẳng những không mà chúng ta còn thu hồi Hương Cảng nữa."
Phó Gia Thụ cúi đầu hôn trán cô: "Vậy sao em lại khóc? Chỉ cần không trở thành nô lệ mất nước, có gì để khóc đâu?"
Có thể thấy yêu cầu của người thời này thấp đến mức nào nhỉ? Tần Du nhìn anh: "Nhưng anh nghĩ về tương lai xem, sự kiện Lư Câu Kiều, thảm sát Nam Kinh, Thượng Hải thất thủ, phần lớn lãnh thổ Trung Quốc sẽ bị chiếm đóng, cuối cùng Hương Cảng cũng rơi vào tay giặc. Anh phải biết rằng sau ba năm tám tháng, hai triệu người ở đây chỉ còn lại sáu trăm nghìn người thôi. Nền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/2756036/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.