Nhâm Thân bỗng dưng mở bừng mắt, lồng ng.ực khẽ phập phồng, hơi thở cũng dần gấp gáp, ánh mắt nhìn Tô Vân Khanh trước mặt mang theo một niềm hoan hỉ khó nói nên lời.
Y lúc này vẫn chưa kịp nhận ra — thân phận hiện tại của mình, đã không còn như xưa.
Mà bên kia, hàng mi dài rậm của Tô Vân Khanh cũng nhẹ nhàng run lên, rồi đôi mắt trong veo như nước đêm chậm rãi mở ra, lặng lẽ nhìn về phía y.
Bốn mắt giao nhau.
Lồng ng.ực Nhâm Thân bất giác nóng lên, như có ngọn lửa âm ỉ đang bùng cháy, khiến y không kìm được mở miệng: "Phu nhân, ta——"
"Sư huynh?" Tô Vân Khanh khẽ nhíu mày, vẻ mặt mơ hồ mang theo chút ngờ vực.
Một tiếng "sư huynh" kia, cùng ánh mắt đầy bối rối ấy, như một chậu nước lạnh tạt thẳng vào mặt.
Niềm vui chưa kịp tròn đã vụt tan, Nhâm Thân trong khoảnh khắc cảm thấy toàn thân lạnh ngắt.
Phải rồi... y bây giờ, là kiếm phó Nhâm Thân, không phải là Tiêu Tế.
Mà Tô Vân Khanh — lại cùng y thần hồn cộng hưởng...
Chẳng phải có nghĩa là, Tô Vân Khanh đã đồng thời... động tâm với cả Tiêu Tế, và cả thân phận kiếm phó của y hay sao?
Trong khoảnh khắc ấy, trong tai Nhâm Thân chỉ còn tiếng ù ù vang vọng, ngực cũng như bị xáo tung bởi muôn vàn tạp niệm, nhất thời chẳng thể phân rõ mình nên lộ vẻ mặt gì cho phải.
Lòng rối như tơ vò.
Thế nhưng, còn chưa kịp để Nhâm Thân nghĩ hết, thì đối diện — Tô Vân Khanh lại nhẹ nhàng buông tay y
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-dao-lu-benh-nhuoc-cua-kiem-ton-vo-tinh-dao/2724904/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.