🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ý niệm ấy vừa lóe lên, Tô Vân Khanh bất giác khẽ nhướng mày. Đang lúc còn muốn cẩn thận nhìn kỹ vị Tư Mệnh trước mặt, thì Tiêu Tế bên cạnh bỗng nhàn nhạt mở lời: "Vừa rồi là đạo lữ của tại hạ gõ Vấn Mệnh Trung. Theo quy củ của Thiên Mệnh Các, y có thể thỉnh Tư Mệnh chiêm một quẻ."

Tô Vân Khanh hoàn hồn, lặng lẽ liếc Tiêu Tế một cái, rồi mỉm cười, nắm chặt tay y.
Tiêu Tế cũng đưa tay đáp lại.

Tư Mệnh nghe lời ấy, lại thấy hai người như chốn không người mà giao nhau ánh mắt, nơi đáy mắt thoáng hiện một tia u ám, song rất nhanh liền thu lại, thần sắc trở về dáng vẻ thanh hòa đoan chính, mỉm cười điềm đạm mà rằng: "Lẽ dĩ nhiên. Dù Tô công tử không gõ chuông Vấn Mệnh, ta cũng đã đồng ý thay Tiêu huynh chiêm một quẻ. Với tình nghĩa giữa ta và Tiêu huynh, thật chẳng cần Tô công tử phải phí công đến vậy."

Một câu "Tiêu huynh", một câu "Tô công tử", thân mật hay xa cách phân biệt rõ ràng.

Tiêu Tế xưa nay chậm hiểu, chẳng nhận ra điều chi khác thường, nhưng Tô Vân Khanh thì lập tức cảm thấy được tia ác ý mỏng nhẹ kia, ẩn trong lớp vỏ khách khí lễ độ.

Lúc này, chẳng phải là xem ai "trà" hơn ai đó sao?

Tô Vân Khanh dĩ nhiên chẳng chịu thua, liền khẽ mỉm cười. Ngón tay nhẹ nhàng vạch thành một vòng nhỏ trong lòng bàn tay Tiêu Tế, khiến y lập tức phân tâm, không tự chủ nhíu mày, siết chặt tay cậu.
Lúc này, Tô Vân Khanh mới chậm rãi cong môi, ngước mắt nhìn về phía Tư Mệnh, nói: "Tư Mệnh nói vậy cũng phải, chỉ là ta không muốn phu quân nhọc lòng, nên tự mình thử một lần, không ngờ lại thật sự gõ vang được chuông Vấn Mệnh."

Tư Mệnh: ...

Khiêu khích rành rành.

Thần sắc Tư Mệnh thoáng lạnh xuống, song ánh mắt khẽ động, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ trấn định. Đối với hắn mà nói, hắn biết rõ thân phận của Tô Vân Khanh, cơ hội áp chế đối phương về sau nhiều không đếm xuể, nên cũng không vội, để y đắc ý đôi chút lời nói lúc này cũng chẳng sao.

Huống chi kẻ như Tô Vân Khanh, biết rõ thân phận hắn mà còn dám khoe khoang ân ái trước mặt hắn, chẳng lẽ không sợ chết đến nhanh hơn sao?

Loại nhiệm vụ giả thích giở trò thông minh vặt như vậy, hắn đã gặp không ít. Nhưng cuối cùng, trước sức mạnh tuyệt đối, chẳng phải từng tên một đều ngoan ngoãn cúi đầu chịu thua?

Nghĩ vậy, trong lòng Tư Mệnh bỗng dâng lên một tia kiêu cao thản nhiên, gương mặt lại càng thêm lạnh lùng nhàn nhạt. Hắn mỉm cười liếc nhìn Tô Vân Khanh một cái, nói: "Tô công tử quá lời rồi. Đã vậy, ta sẽ bắt đầu chiêm quẻ."

Dừng một thoáng, ánh mắt Tư Mệnh lại rơi lên người Tiêu Tế: "Cũng thỉnh Tiêu huynh tạm thời tránh mặt. Chiêm đoán không thể có người quấy nhiễu, nếu không dễ ảnh hưởng đến kết quả."

Tiêu Tế nghe vậy, lặng lẽ nhìn Tô Vân Khanh một cái.
Tô Vân Khanh bắt gặp ánh mắt y, khẽ cười nói: "Phu quân cứ đi đi. Em thấy Tư Mệnh dung mạo đoan chính, lại ôn hòa lễ độ, hẳn là sẽ chiêm đoán cho em rõ ràng tường tận."

Tiêu Tế vốn còn lo Tô Vân Khanh sẽ để bụng, định nói đôi lời an ủi rồi mới rời đi, nào ngờ vừa nghe cậu bỗng dưng khen Tư Mệnh, sắc mặt không khỏi hơi đổi.

Lẽ nào, dung mạo Tư Mệnh quả thực khiến người mê muội đến vậy?

Có điều, nghĩ đến việc Tô Vân Khanh đã bằng lòng chiêm quẻ, Tiêu Tế lúc này cũng không tiện nhiều lời, chỉ dặn dò đôi câu, rồi xoay người bước ra khỏi thần điện.

Ngay sau khi Tiêu Tế rời đi, đại môn thần điện liền lặng lẽ khép lại, không một tiếng động.

Ánh sáng trong điện cũng dần trở nên u ám, sắc trời trầm xuống, mà nụ cười ôn hòa, thuần lương trên gương mặt Tư Mệnh cũng theo đó mà biến mất không còn tăm tích, chỉ còn lại một tầng hàn ý âm trầm, sắc lạnh như băng.

Chỉ thấy hắn trầm mặc giơ tay, khẽ vuốt lên chiếc bạch ngọc giới chỉ đang đeo nơi ngón tay.

Một đạo quang mang nhàn nhạt lóe lên nơi mặt ngọc, Tư Mệnh khẽ nhướng mày, lập tức nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Tô Vân Khanh: "Ngươi là một nhiệm vụ giả nho nhỏ, lá gan cũng thật lớn, cũng dám khiêu khích thần sứ?"

Tô Vân Khanh đem hết thảy hành động của hắn thu vào đáy mắt, thần sắc chẳng lộ chút kinh ngạc nào. Cậu đã sớm biết Tư Mệnh là hạng người ngoài sáng trong tối, cái bạch ngọc giới chỉ kia, chỉ sợ là pháp khí thu âm gì đó, muốn lưu lại chứng cứ?

Đoán đến đây, ánh mắt hắn khẽ lay động, liền nhếch môi nở nụ cười nhàn nhạt, thanh âm mềm mỏng vang lên: "Ta chẳng qua chỉ là đang duy trì nhân vật thiết lập thôi mà, thần sứ đại nhân hà tất phải đa tâm đến vậy?"

Tư Mệnh: ......

Thấy đối phương thoáng chốc liền lộ ra vẻ nghi ngờ, Tô Vân Khanh cười thầm trong lòng. Quả nhiên là một mỹ nhân não rỗng, cậu chỉ thuận miệng nói đôi câu mà hắn đã tin rồi?

Thế thì càng tiện cho cậu diễn tiếp màn sau.

Nghĩ vậy, Tô Vân Khanh liền mượn thế thở dài, phối hợp biểu tình, chậm rãi nói: "Thần sứ, từ sau khi ta nhận được thư chủ thần phê chuẩn cho phép hồi quy đại thế giới, liền một mực chờ ngài đến gặp. Kết quả chờ mãi không thấy người, ta cũng lo lắng nếu xảy ra biến cố, bản thân khó bảo toàn, chỉ đành giữ vững thành quả hiện tại, không dám để nhân vật thiết lập đổ vỡ mà thôi."

Tư Mệnh nghe xong lời giải thích hợp tình hợp lý của Tô Vân Khanh, khẽ nhướng mày, sắc mặt cũng dịu đi đôi chút, cất giọng nói: "Xem ra ngươi cũng coi như là một ký chủ đủ tư cách."

Tô Vân Khanh nhàn nhạt mỉm cười: "Đó là lẽ đương nhiên. Có điều—chẳng hay bao giờ chủ thần mới đưa ta trở về đại thế giới?"

Tư Mệnh thấy Tô Vân Khanh vừa gặp mặt đã ba câu không rời chuyện hồi quy đại thế giới, trong lòng bất giác nhẹ nhõm mấy phần. Bởi hắn biết Tô Vân Khanh vốn lợi hại, chỉ e nhìn thấu kế hoạch của chủ thần, cố ý bám trụ không chịu rời khỏi thế giới này thì phiền toái to.

Có điều nghĩ kỹ lại, Tư Mệnh cũng không vội vã vẽ bánh vẽ đưa Tô Vân Khanh về, chỉ chậm rãi nói: "Việc truyền tống ngươi trở về đại thế giới cần chính chủ thần tự mình ra tay. Trong thời gian này, ngươi phải rời khỏi Tiêu Tế, làm giúp chủ thần vài chuyện. Nếu tâm tình chủ thần tốt, lại thấy ngươi hoàn thành nhiệm vụ ổn thỏa, có khi còn phá lệ đưa ngươi về sớm."

Nghe lời ấy, Tô Vân Khanh giả vờ không vui, hơi nhíu mày hỏi: "Còn phải làm nhiệm vụ nữa? Là nhiệm vụ gì?"

Tư Mệnh khẽ mỉm cười, nói: "Ta biết ngươi giờ đã lần lượt tiếp xúc với mấy vị chủ thụ khác quanh Tiêu Tế. Vậy nên, để đại kế của chủ thần có thể chu toàn, ngươi tốt nhất nên tìm cách khiến bọn họ đến Thiên Mệnh Các gặp Tiêu Tế. Có thế, tuyến chính mới hoàn thiện mỹ mãn, chẳng phải sao?"

Tô Vân Khanh nghe xong, không khỏi im lặng liếc nhìn Tư Mệnh.

Trong lòng thầm nghĩ: Tên thần sứ này quả thật vừa ngu ngốc lại tham lam. Hắn quả thật đã đánh giá quá cao giới hạn của đối phương rồi.

Hiện tại, Tô Vân Khanh đã biết rằng những người được gọi là chủ công chủ thụ và phản diện đều là công cụ bị chủ thần kiểm soát, nhiệm vụ của công cụ này là để kiềm chế Tiêu Tế.

Cho nên Tư Mệnh làm vậy, một mặt là không muốn tự mình ra tay để lôi kéo người, chỉ muốn ngồi hưởng thành quả; mặt khác lại muốn tìm cách lừa gạt cậu một phen.

Dù sao thì, các chủ công chủ thụ đâu phải là dễ xơi, một khi làm phật lòng bất kỳ ai, Tư Mệnh sẽ có cớ nói cậu làm hỏng nhiệm vụ, và dễ dàng phán cho cậu một bản án tử.

Nhưng nếu cậu thật sự dẫn tất cả chủ công chủ thụ đến Thiên Mệnh Các, Tư Mệnh e rằng sẽ có cách khống chế bọn họ, đến lúc đó sẽ dễ dàng đá cậu ra ngoài, tự mình cùng chủ thần nhận công lao.

Quả là một chiêu hạ thủ với lừa đảo giỏi đến mức khiến người ta không thể không thán phục.

Nghĩ vậy, ánh mắt Tô Vân Khanh nhìn Tư Mệnh càng thêm phần hài hước.

Tư Mệnh thấy ánh mắt ấy, bất giác trong lòng có chút không yên, nhíu mày, lạnh nhạt nói:
"Sao, ngươi không nỡ rời khỏi Tiêu Tế sao?"

Lời này vừa ra khỏi miệng, Tô Vân Khanh không khỏi liếc nhìn tay Tư Mệnh—lúc này, Tư Mệnh đang vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trắng.

Tô Vân Khanh lập tức mỉm cười, cố ý nói: "Sao lại vậy được? Nếu thật sự không nỡ, sao lại sẵn lòng cùng y đến gặp thần sứ? E là ta đã tìm cách dỗ y chạy đi xa rồi."

Tư mệnh nhướng mày, mỉm cười nói: "Cũng đúng."

Nghĩ một lúc, Tư mệnh lại ra vẻ rộng lượng nói: "Ta cũng hiểu nhiệm vụ này có chút khó khăn đối với ngươi, nhưng ngươi tự nghĩ cách làm sao đi. Dù dùng bất kỳ lý do gì, chỉ cần đưa bọn thụ và phản diện đến Thiên Mệnh Các là được. Dù không hoàn thành cũng không ép buộc ngươi."

Tô Vân Khanh nghe xong lời ấy, sắc mặt quả nhiên thoải mái hơn đôi chút, gật đầu nói: "Được, đa tạ thần sứ đại lượng, ta sẽ cố gắng."

"Chỉ là—" Tô Vân Khanh đột nhiên nhíu mày, có chút lo lắng nói: "Thần sứ à, ta làm sao một mình rời khỏi Thiên Mệnh Các mà không để Tiêu Tế phát hiện đây?"

Tư Mệnh nghe thấy câu hỏi đầy khiêm tốn của Tô Vân Khanh, trong lòng không khỏi vui vẻ, suy nghĩ một lát rồi nói: "Cái này đơn giản thôi, ta sẽ mời y uống trà luận đạo, giúp ngươi ngăn cản y trước. Ngươi cứ để lại thư ly hôn rồi rời đi là được. Khi ngươi rời đi, ta sẽ nói với y rằng do Thiên Đạo không cho phép hai người ở bên nhau, ngươi cũng là bất đắc dĩ mà thôi, như vậy Tiêu Tế sẽ không quá oán trách ngươi."

Tô Vân Khanh vừa nghe xong lời này của Tư Mệnh, liền hiểu rõ hắn tuyệt chẳng có ý định lo liệu hậu sự thay mình. Chỉ e đợi đến khi mình rời đi, Tư Mệnh sẽ đem hết thảy oán giận trong lòng Tiêu Tế đổ dồn lên người cậu, rồi nhân lúc Tiêu Tế thất tình tổn thương mà thừa cơ chen chân vào.

Quả thực là một màn cũ kỹ đến phát chán.

Nhưng tất cả cũng đều nằm trong dự liệu của Tô Vân Khanh.

So ra, thủ đoạn của Tư Mệnh còn tầm thường hơn cậu tưởng, như thế ngược lại lại cho cậu thêm thời gian tính kế cho tương lai.

Nghĩ vậy, Tô Vân Khanh liền mở miệng: "Vậy cũng tốt. Chỉ là ta có một thỉnh cầu nho nhỏ, chẳng hay Thần sứ đại nhân có thể linh động cho ta được chăng?"

Tư Mệnh lúc này tự cho là đã nhìn thấu lòng dạ của Tô Vân Khanh, sự cảnh giác cũng vơi đi mấy phần, liền khoan dung phất tay: "Nói nghe thử."

Tô Vân Khanh nói: "Hiện giờ cảnh giới của ta mới chỉ là Nguyên Anh, trong khi những chủ công và phản diện bên cạnh Tiêu Tế, ít nhất cũng đã là Hóa Thần cảnh. Ta nghĩ... liệu có thể chờ ta và Tiêu Tế song tu đến Hóa Thần cảnh rồi hãy đi tìm họ? Nếu không, lỡ như lỡ lời xúc phạm đến ai, ta sợ e khó giữ được tính mạng."

Tư Mệnh vừa nghe liền biết Tô Vân Khanh đang giở trò, lập tức cười lạnh: "Ngươi rốt cuộc là muốn kéo dài thời gian đối đầu với ta, hay thật sự sợ bị đám chủ thụ kia làm khó dễ?"

Tô Vân Khanh sắc mặt hơi biến, vội vàng khom người: "Thần sứ hiểu lầm rồi, tiểu nhân nào dám làm càn như vậy."

Tư Mệnh nghe xong, ánh mắt thoáng lay động, nhìn Tô Vân Khanh trong chốc lát, rồi chợt cong môi cười nhạt.

Ngay sau đó, Tư Mệnh giơ tay, khẽ vuốt qua chiếc nhẫn ngọc trắng trên ngón tay.

Lần này, khi ngón tay Tư Mệnh lướt qua chiếc nhẫn ấy, nhẫn ngọc lập tức phát ra một luồng ánh sáng rực rỡ, hóa thành một màn ảnh hư không, lặng lẽ rơi xuống trước mặt hai người.

Trong màn ảnh hư không đó, chính là đoạn đối thoại vừa rồi giữa hai người, từng chữ một đều được ghi lại rõ ràng không sót.

Tô Vân Khanh trông thấy cảnh tượng này, sắc mặt lập tức biến đổi, hiện rõ vẻ kinh ngạc hoảng sợ.

Tư Mệnh nhìn sắc mặt Tô Vân Khanh, trong lòng đắc ý, khẽ cong môi cười, chậm rãi nói: "Ngươi có biết ta đã từng thực hiện bao nhiêu nhiệm vụ, gặp qua bao nhiêu kẻ tự cho mình thông minh, giỏi giang mưu tính như ngươi? Bởi vậy đừng tưởng mấy trò vặt kia giấu được ta. Giờ đây mọi nhược điểm của ngươi đều đã nằm trong tay ta. Nếu ngươi còn muốn lung lạc Tiêu Tế, thì nên suy nghĩ kỹ xem, sau khi y xem được đoạn hình ảnh này, liệu còn có thể một lòng một dạ với ngươi hay không?"

Tô Vân Khanh theo bản năng mím môi, thần sắc thoáng lộ vẻ hoảng loạn và tái nhợt.

Tư Mệnh thấy lời cảnh cáo đã có tác dụng, liền đổi giọng, nói với vẻ thản nhiên: "Bất quá, nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, hoàn thành nhiệm vụ cho tốt, thì ta sẽ không đem đoạn hình ảnh trong nhẫn ngọc này giao cho Tiêu Tế. Như vậy, ngươi cũng có thể thuận lợi trở về thế giới của mình, hiểu chưa?"

Tô Vân Khanh khẽ cắn môi dưới, rồi lại cắn thêm lần nữa, dường như trong lòng đầy bất cam.

Nhưng cuối cùng, cậu cũng chỉ có thể cụp mi mắt dài xuống, nhẹ giọng đáp: "Biết rồi. Ta sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ."

Tư Mệnh nghe vậy, vô cùng đắc ý khẽ nở nụ cười, xoay người chắp tay sau lưng, vừa dọa nạt vừa ban ơn: "Nhưng những gì ngươi vừa nói cũng có lý. Hiện tại tu vi của ngươi quả thực quá thấp. Ta có thể cho phép ngươi ở lại Thiên Mệnh Các cùng Tiêu Tế một thời gian. Trong khoảng thời gian này, ngươi có thể tham ngộ công pháp trong các, cũng có thể cùng Tiêu Tế song tu. Nếu ngươi biểu hiện tốt, ta sẽ thay ngươi truyền công, giúp ngươi nâng cao cảnh giới. Nhưng nhớ kỹ, một khi đã đột phá đến Hóa Thần kỳ, ngươi phải lập tức rời khỏi nơi này đi làm nhiệm vụ, rõ chưa?"

Tô Vân Khanh: "Rõ rồi."

Tư Mệnh: "Được, những điều cần dặn dò ta đều đã nói xong. Một lát nữa, tự ngươi nghĩ cách giải thích với Tiêu Tế đi. Không cần lo ta không biết, hệ thống sẽ tự báo lại với ta."

Tô Vân Khanh nghe vậy, liền hiểu Tư Mệnh lại đang mượn hệ thống để uy hiếp mình. Ánh mắt hơi lay động, cậu cụp mi, vẻ mặt càng thêm dè dặt, cẩn thận nói: "Vâng... làm phiền Thần sứ rồi."

Tư Mệnh nghiêng đầu cười nhạt: "Đi đi."

Tô Vân Khanh xoay người rời đi.

Nhưng ngay lúc bước qua ngưỡng cửa, Tư Mệnh bỗng nhiên gọi khẽ một tiếng: "Tô Vân Khanh."

Tô Vân Khanh chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt lặng im.

Tư Mệnh vẫn đứng yên tại chỗ, tay giơ lên trước mặt, ngón tay khẽ vuốt ve chiếc nhẫn bạch ngọc bên tay trái. Hắn nhìn Tô Vân Khanh cười nhẹ, nụ cười không sâu nhưng lại chứa đầy hàm ý nguy hiểm: "Phải ngoan ngoãn đấy nhé."

Tô Vân Khanh liếc mắt một cái, đúng lúc nhìn thấy chiếc nhẫn trắng kia khẽ lóe ánh sáng lạnh, trong mắt hiện rõ vẻ khiếp sợ, cả người thoáng run rẩy, liền vội vàng cúi đầu đáp: "Vâng."

Nói xong, không dám ở lại thêm một khắc, quay đầu bước nhanh khỏi đại điện.

Tư Mệnh đứng đó nhìn bóng lưng Tô Vân Khanh rời đi, vẻ mặt đắc ý, không giấu được nụ cười khoái trá.

Nhưng hắn không hề biết rằng, ngay khi Tô Vân Khanh vừa bước ra khỏi cánh cửa thần điện, vừa quay lưng về phía hắn, gương mặt đã lập tức thay đổi — ánh mắt lãnh đạm, môi hơi nhếch lên một nụ cười mỉa mai, bình tĩnh đến đáng sợ.

Vẻ yếu đuối khi nãy, chỉ là một lớp da mỏng Tô Vân Khanh tiện tay khoác lên mà thôi.

Dù Tư Mệnh so với hệ thống có khôn ngoan hơn chút, nhưng muốn chơi tâm cơ với cậu?

Còn xa lắm.

*

Vừa rời khỏi đại điện, một bóng áo đen đã hiện ra bên cạnh Tô Vân Khanh, giọng nói mang theo lo lắng mà trầm ổn vang lên: "Kết quả thế nào?"

Nhìn thấy Tiêu Tế xuất hiện nhanh đến vậy, trong lòng Tô Vân Khanh khẽ dâng lên một tia ấm áp.

Nhưng khi ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tiêu Tế, ánh mắt lại thoáng buồn, khẽ lắc đầu, lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Tư Mệnh nói thiên mệnh của em quá mức phức tạp, nhất thời không thể nhìn rõ, bảo em chờ thêm một thời gian."

Tiêu Tế nghe vậy thì khẽ nhíu mày, sắc mặt thoáng biến, như đang nghiền ngẫm điều gì sâu hơn trong câu nói kia.

Thế nhưng, sau một thoáng ngẫm nghĩ, Tiêu Tế liếc mắt nhìn gương mặt mang vài phần u sầu của Tô Vân Khanh, khẽ trầm giọng nói: "Không có kết quả cũng chưa chắc là chuyện xấu. Đừng quá phiền lòng."

Tô Vân Khanh cụp mắt, hàng mi dài khẽ rung lên, đáp nhẹ như gió thoảng: "Vâng."

Cậu ngừng một chút, rồi tiếp lời: "Tư Mệnh bảo chúng ta cứ tạm lưu lại Thiên Mệnh Các vài ngày. Đợi khi có kết quả, cũng tiện báo ngay cho chúng ta."

Tiêu Tế nghe vậy không hề phản đối, chỉ dịu giọng nói: "Được, ta ở lại cùng em."

Tô Vân Khanh hơi giãn mi, khóe môi khẽ cong lên, nụ cười nhẹ nhàng như gió xuân: "Đa tạ phu quân, phu quân đối với em thật tốt."

Tiêu Tế nhìn khuôn mặt lúc này vừa nhu hòa vừa yếu đuối của Tô Vân Khanh, trong lòng không khỏi khẽ lay động. Nhưng chưa kịp lên tiếng, một tu sĩ của Thiên Mệnh Các đã từ xa đi đến, ôm quyền cúi chào: "Khách phòng đã được thu xếp ổn thỏa, xin hai vị theo tại hạ."

Bị phá vỡ không khí dịu dàng, Tiêu Tế khẽ cau mày. Y ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn tu sĩ kia một cái, rồi thản nhiên đáp: "Dẫn đường đi."

Tu sĩ kia đi trước dẫn lối, hai người sóng vai bước theo.

Chẳng bao lâu, cả ba đã đến trước một tòa cung thất nằm trên đỉnh núi, trang trí cực kỳ tinh xảo.

Quanh cung điện được lát bằng linh thạch, bố trí thành một đại trận "Vạn Mộc Hồi Xuân". Trong trận có suối nước nóng chảy quanh, ấm áp như mùa xuân. Một sân nhỏ giữa trận lại nở đầy hoa lê trắng như tuyết, không hề hợp với tiết trời, tựa như thời gian nơi này bị đảo loạn.

Trung tâm viện có một hành lang uốn lượn bắc qua làn nước, hai bên tràn ngập những đóa sen nhạt hồng đan xen cùng lá xanh ngọc biếc.

Đối diện là một tòa thủy cung trang nhã, bên trong có tiên hạc chậm rãi bước đi, nước phun từ bệ đá xanh trong veo như ngọc. Cạnh đó là một căn nhà gỗ trên cây được thiết kế tinh tế, dây đằng tử đằng phủ kín, khi gió thoảng qua, từng cánh hoa lặng lẽ rơi xuống như cõi mộng trần gian.

Không biết đã phải tốn bao nhiêu linh thạch mới dưỡng ra được một sân cảnh bốn mùa tươi tốt như thế này.

Tô Vân Khanh hơi nhướng mày, không nhịn được cười khẩy một cái.

Quả nhiên là sống lâu quá nhàn hạ trong nhân gian, đầu óc Tư Mệnh cũng dần trì trệ rồi.

Tiêu Tế đứng cạnh cũng ngẩn ra khi thấy khung cảnh nơi đây, cảm thấy quả là quá xa hoa.

Nhưng dù sao cũng là do Tư Mệnh đích thân an bài, y không tiện nói gì, chỉ lấy ra một khối linh ngọc thượng phẩm đưa cho vị tu sĩ kia, rồi bảo người lui xuống.

Vị tu sĩ vừa đi khỏi, Tô Vân Khanh đã mở lời ngay: "Phu quân, em muốn qua bên nhà gỗ kia xem thử."

Tiêu Tế thoáng sững lại, giọng bất đắc dĩ: "Giờ này còn có tâm tình đi dạo sao?"

Ánh mắt Tô Vân Khanh lóe lên, bỗng dưng kéo tay Tiêu Tế, ghé lại gần thì thầm: "Không phải đâu, là Tư Mệnh bảo mấy ngày này em nên tranh thủ nâng cao tu vi, nếu không sẽ có hại cho thân thể."

Tiêu Tế: "...?"

Tiêu Tế cau mày: "Không tăng tu vi thì ảnh hưởng sức khỏe? Vậy thì... liên quan gì đến cái nhà gỗ?"

Tô Vân Khanh nhìn sắc mặt mù mờ kia là biết Tiêu Tế hoàn toàn chưa hiểu ra, chỉ khẽ cười, không vạch trần, tay nắm lấy tay y, nhẹ nhàng làm nũng: "Phu quân bế em lên đi mà, em chỉ nhìn một chút thôi."

Tiêu Tế: "......"

Nhìn dáng vẻ dịu dàng như nước của Tô Vân Khanh lúc này,  biếyt rõ nếu mình không đồng ý, người kia kiểu gì cũng sẽ giấu hết suy nghĩ vào trong lòng, chẳng hé răng nửa chữ.

*

Bất đắc dĩ, Tiêu Tế đành vòng tay ôm lấy Tô Vân Khanh, trong khoảnh khắc y phục tung bay theo gió, hai người đã đứng trước căn nhà gỗ.

Tiêu Tế nhìn người trong lòng, còn Tô Vân Khanh chỉ tay khẽ ý bảo y mở cửa.

Tiêu Tế thở dài, đành đưa tay đẩy cửa bước vào.

Vào đến nơi, Tiêu Tế cẩn thận đặt Tô Vân Khanh xuống tấm thảm mềm bên trong, tay áo vung nhẹ, một cơn gió thổi qua, cánh cửa gỗ khép lại không một tiếng động.

Lúc này, Tiêu Tế mới quay sang liếc Tô Vân Khanh một cái, lạnh giọng: "Đúng là chuyện gì cũng bày ra được—giờ thì chịu nói thật chưa?"

Tô Vân Khanh nghiêng người nằm trên thảm, một tay chống cằm, nâng gương mặt trắng ngần lên nhìn hắn, ánh mắt cong cong đầy ý cười: "Căn nhà gỗ này cao như vậy, nếu có ai muốn nghe lén em và phu quân song tu... thì cũng phải trèo lên mới nghe được. Có phải kín đáo hơn không?"

Tiêu Tế: "...?"

"Ta có nói sẽ song tu với em hồi nào?" Y nhíu mày, giọng lạnh tanh.

Tô Vân Khanh "ồ" một tiếng, hơi nhướng mày, tỏ vẻ ngạc nhiên: "Phu quân không muốn em khỏe lại nhanh hơn sao?"

Tiêu Tế từ trên cao nhìn xuống Tô Vân Khanh, sắc mặt vẫn điềm đạm nhưng mày đã nhăn chặt, gương mặt tuấn tú lộ rõ sự nhẫn nhịn và bất đắc dĩ: "Dù sao cũng đang ở trong Thiên Mệnh Các, em—"

"Nhưng Tư Mệnh nói rồi." Tô Vân Khanh ngắt lời, giọng mềm mại, lại đầy thản nhiên: "Song tu... đúng là cách nhanh nhất."

Một câu này khiến Tiêu Tế á khẩu, hoàn toàn không tìm được lời nào để phản bác.

Nghĩ ngợi một lát, Tô Vân Khanh bỗng rất biết điều, nói: "Nhưng Tư Mệnh cũng bảo, song tu thường xuyên sẽ gây hao tổn cho người có tu vi cao hơn. Nếu phu quân thấy mệt, em có thể đi tìm Tư Mệnh nhờ truyền công cho."

Tiêu Tế vốn chỉ nhíu mày, thần sắc bình tĩnh, nhưng vừa nghe câu đó, nét mặt y lập tức thay đổi đầy vi diệu.

Vì một câu kia, y lập tức nhớ đến vẻ mặt say sưa của Tô Vân Khanh khi nãy, lúc khen ngợi Tư Mệnh "rất đẹp".

Cũng lại nhớ đến bao lần Tô Vân Khanh nhìn chằm chằm vào mặt mình, đôi mắt long lanh như nước, rồi cười ngọt ngào mà nói: Phu quân của em, đúng là khuynh quốc khuynh thành...

Tiêu Tế: "..."

Y rất rõ, Tô Vân Khanh mê mình phần lớn cũng là mê cái mặt này thôi.

Thế nhưng, giờ có một gương mặt khác cũng được y khen là "rất được" rồi.

Trong lòng Tiêu Tế trầm hẳn xuống. Y biết cảm giác này hơi hẹp hòi, nhưng vẫn không tránh khỏi dâng lên mấy phần... nguy cơ.

Dù gì thì—trước có Lạc Ngọc Kinh, sau có Văn Thương Sóc với Vạn Sĩ Tung, y chẳng thể không cảnh giác.

Tô Vân Khanh thì dịu dàng như nước, mà Tư Mệnh kia cũng chẳng phải loại người lãnh đạm gì cho cam, hơn nữa truyền công lại phải... tay chân tiếp xúc thân mật...

Lỡ hai người "truyền" truyền một hồi mà ra cái gì khác thì sao?

Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt Tiêu Tế liền trầm hẳn, rồi hắn vén áo lên, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Tô Vân Khanh.

Y nhàn nhạt nói: "Tư Mệnh xem quẻ đã hao tổn linh lực, mấy chuyện truyền công này... không nên làm phiền hắn."

Tô Vân Khanh khẽ nhướn mày, cố ý mỉm cười: "Phu quân lo lắng cho Tư Mệnh như vậy cơ à?"

Sắc mặt Tiêu Tế hơi khựng lại một chút, nhưng khi thấy ánh mắt Tô Vân Khanh mang theo chút quan tâm xen ghen nhẹ, y bỗng đáp: "Hắn là bằng hữu của ta, ta tự nhiên phải để tâm."

Tô Vân Khanh bỗng ngoảnh đầu đi, giọng đầy mỉa mai: "Nếu vậy, sao phu quân không tranh thủ đi trò chuyện thêm với hắn đi?"

Tiêu Tế nhìn bộ dạng này của Tô Vân Khanh môi khẽ cong lên một chút, rồi bất giác đưa tay nhẹ nhàng đặt lên vai cậu, thấp giọng hỏi: "Ăn giấm rồi à?"

Tô Vân Khanh không thèm để ý đến Tiêu Tế.

Trong lòng Tiêu Tế lại dâng lên một cảm giác thành tựu kỳ lạ, liền đưa tay ra, mạnh mẽ xoay mặt Tô Vân Khanh lại, bắt y phải nhìn mình.

Tô Vân Khanh vẫn cố tình làm bộ giận dỗi.

Tiêu Tế liền cúi người sát tới, trán chạm trán Tô Vân Khanh, nhẹ nhàng cọ cọ, giọng dịu dàng xen lửa nóng: "Ta đùa thôi mà."

Tô Vân Khanh cụp mắt, đôi môi mím chặt, hàng mi dài cong vút run khẽ, như cánh bướm đang phất phơ trong gió, vẫn giữ nguyên bộ dáng "hờn cả thế gian".

Tiêu Tế nhìn đến mức tim dâng trào một cảm giác không thể gọi tên, chỉ biết rằng càng nhìn càng yêu, càng yêu càng muốn giữ người này trong lòng mãi mãi.

Không nhịn được, Tiêu Tế cúi đầu khẽ chạm vào đôi môi mềm mại kia, giọng khàn khàn pha chút kìm nén: "Được rồi, đừng giận nữa."

Tô Vân Khanh lặng lẽ liếc mắt nhìn y một cái, ánh mắt mơ màng như nước phủ sương.

Tiêu Tế vẫn bình tĩnh nhìn Tô Vân Khanh.

Vậy mà bất chợt—Tô Vân Khanh áp lại, hung hăng cắn một cái vào môi Tiêu Tế!

Không chút nương tay, lập tức cắn đến bật máu!

Mùi máu tanh nhàn nhạt ấy bỗng như lửa bén thuốc nổ, kéo căng sợi dây lý trí trong đầu Tiêu Tế—"Ầm" một tiếng, tất cả bỗng vỡ tung!

Y nheo mắt, tay lập tức siết lấy eo Tô Vân Khanh, giam chặt cậu vào lòng, rồi lập tức phản công.

Nụ hôn mạnh mẽ phủ xuống, vừa thô bạo vừa triền miên, như muốn đoạt lại tất cả chủ động.

Tiểu hồ ly đôi khi cũng phải bị dạy dỗ một chút mới được.

Trong khi đó, Tô Vân Khanh hơi ngẩng cao cổ, nhẹ nhàng thưởng thức nụ hôn nồng nhiệt như cuồng phong bão táp của Tiêu Tế, vừa thỏa mãn vừa lơ đãng cong môi mỉm cười.

Không nhịn được mà nghĩ: Nếu sau này Tiêu Tế nhìn thấy những hình ảnh mà Tư Mệnh đã ghi lại, không biết y sẽ phản ứng thế nào nhỉ?

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.