Không ngờ kiếp trước của Tiêu Tế lại như vậy, Tô Vân Khanh cũng hơi bất ngờ.
Bất quá nghĩ lại, nếu không như vậy, e là khó mà đối phó nổi một kẻ ngốc nghếch thuần lương như Phong Minh Ngọc.
Tình tiết vẫn tiếp tục diễn ra, Tô Vân Khanh lặng lẽ dõi theo.
Ngày thứ hai sau tân hôn, Phong Minh Ngọc vì bị Kiếm Đình giày vò quá độ mà cứ thế nằm lì trên giường không dậy nổi.
Giờ phút này, y nằm úp trên đầu giường, đôi mắt xinh đẹp sưng đỏ, môi khẽ cắn, hàng mi dài khẽ run rẩy, trên gương mặt trắng nõn vương một tầng ửng đỏ bất thường. Rõ ràng là rất tủi thân, nhưng lại mang theo vài phần khiến người ta muốn bắt nạt thêm.
Cũng có thể xem là tư chất trời ban vậy.
Lúc này, Kiếm Đình không có ở đây.
Phong Minh Ngọc âm thầm ủ ê một hồi, đến khi nhận ra Kiếm Đình vắng mặt, tim bỗng khẽ rúng động, nhịn không được mà len lén đảo mắt nhìn quanh.
Rồi y cố gắng chống đỡ thân thể đau mỏi, muốn lén lút rời giường trốn đi.
Ai ngờ mới chạy được nửa đường, còn chưa kịp bước ra khỏi cửa, liền đụng ngay vào Kiếm Đình đang xách hộp thức ăn trở về.
Kiếm Đình nhìn gương mặt hoảng hốt của Phong Minh Ngọc, vẻ mặt bình thản: "Ngươi định đi đâu?"
Phong Minh Ngọc rụt người lùi lại hai bước, rũ mắt xuống, nhỏ giọng đầy chột dạ: "Ta... ta muốn uống trà..."
Kiếm Đình liếc về phía bàn trà sau lưng y: "Không phải đặt trên bàn đó sao?"
Phong Minh Ngọc: ......
Im lặng một hồi lâu, Phong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-dao-lu-benh-nhuoc-cua-kiem-ton-vo-tinh-dao/2724944/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.