Ngày hôm sau, khi cô mở mắt ra đã mười hai giờ.
Lâm Trà cảm thấy cả người vô cùng mệt mỏi, xương cốt dường như đã ra ra.
Cô không nhớ rõ rốt cuộc tối hôm qua đã kéo dài đến mấy giờ, rèm cửa phòng khách khép hờ, cô đã nhìn thấy ánh hừng đông vàng nhạt.
Nhưng lúc này, trong phòng chỉ có một mình cô, điều hòa nhẹ nhàng hoạt động, không ngừng điều khiển hệ thống sưởi trong phòng.
Trên giường cũng chỉ có một mình cô.
Thẩm Túy không có ở đây?
Tối hôm qua... Chỉ là giấc mộng của cô thôi sao?
Ngay sau đó, Lâm Trà nhìn thấy bản thân trong gương bàn trang điểm từ xương quai xanh đến thắt eo đều đầy ắp vết hôn đỏ...
Có ai ngủ mơ mà có những vết hôn này chứ!...
Khoác một chiếc áo choàng ren, Lâm Trà đi ra từ phòng khách. Trong trí nhớ của cô, tối hôm qua quả thật hai người có chút càn quấy, từ thang máy đến phòng khách đến phòng ngủ, không biết đã đụng bao nhiêu thứ, mất bao nhiêu quần áo... Chắn hẳn bây giờ đã biến thành mớ hỗn độn rồi.
Nhưng từ khi tỉnh dậy bước ra phòng khách, Lâm Trà phát hiện trong nhà sạch sẽ khác thường, so với sau khi cô trở về còn sạch sẽ hơn.
Trong phòng bếp tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, Lâm Trà mở cửa phòng bếp ra đã nghe được thanh âm xèo xèo đơn giản.
Trên chiếc bàn dài đã bày đủ những món ăn sáng, sữa tươi, trứng chiên, thịt xông khói, lạp xưởng, bánh mì nướng, cái gì cần có đều có đủ.
"Dậy rồi à?"
Thẩm Túy quấn tạp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-dien-vien-tuyen-muoi-tam-nho-vao-he-thong-an-dua-tro-thanh-anh-hau/2435217/chuong-590.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.