Phó Vân Kỳ trong nháy mắt hoảng sợ tột độ, anh đã dần dần tin tưởng chuyện mình hiến thận cho Giang Nhược Ninh là thật rồi.
Càng làm anh sợ hãi hơn chính là, tại sao, tại sao lại là em Tư làm giải phẫu cho anh chứ?
Nghĩ đến việc em Tư sẽ mở n.g.ự.c m.ổ b.ụ.n.g đối với mình, anh liền cảm giác thận có chút đau đớn nhẹ.
Về sau cần phải cách xa em Tư một chút. Sợ quá đi thôi!
Phó Hoài Yến hoàn toàn thất vọng về Phó Vân Kỳ. Thận là vật trọng yếu như vậy, làm sao có thể tùy tiện muốn cho là cho chứ? Thân thể là cha mẹ cho, mẹ mà biết được sẽ đau lòng biết bao. Đứa con mình khổ cực nuôi lớn, giờ lại bị người ta lợi dụng, đến quả thận cũng bị người ta đào móc ra, biến thành tàn phế. Sức khoẻ cả đời xem như bị huỷ sạch, dù có tiền cũng chưa chắc đã có một thân thể khoẻ mạnh như cũ được.
Phó Vân Kỳ nếu vẫn còn chấp mê bất ngộ như vậy, nếu tát mấy lần mà không tỉnh ngộ, dù sao cũng là cắt, Phó Hoài Yến cũng không ngại cho đứa em này đi Thái Lan biến hình luôn. Bùm một cái trở thành em gái vẫn là dễ quản hơn là em trai.
Em Ba, em Tư nếu cũng u mê không tỉnh như em Hai, vậy anh cũng cho đi Thái Lan biến hình hàng loạt luôn cho chắc.
Xem như mẹ chỉ sinh ra mình anh là con trai, không còn đứa con trai nào khác. Coi như dưới anh là sáu em gái thì tốt biết bao.
Phó Diệc Sơ cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-hao-mon-dai-my-nhan-ta-bi-ca-nha-phan-dien-nghe-duoc-tieng-long/1901898/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.