🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Ôi má ơi, vẫn chưa ch.ết. hẳn sao?!"

Tang Nguyệt, một người độc thân 18 năm từ trong bụng mẹ, mở mắt tỉnh dậy, phát hiện ra một giây trước nàng còn ở hiện trường tai nạn xe cộ, giờ đã xuyên không đến một cung điện cổ đại.

Nhìn lại trong gương đồng, nàng có một dung nhan nghiêng nước nghiêng thành.

Khuôn mặt này sao lại quen thuộc thế nhỉ?

Đúng rồi, đây chính là hoàng hậu độc ác cùng tên với nàng trong bộ truyện tranh cổ đại mà nàng đã đọc trên giường trước khi đi ngủ.

Trong truyện, hoàng hậu độc ác vì tranh sủng mà chèn ép các phi tần hậu cung, cuối cùng bị các phi tần hợp sức siết cổ đến ch.ế.t. Còn hoàng thượng Dạ Thừa Ân, người ghét bỏ nàng, cũng chỉ lạnh lùng bước qua, giả vờ như không nhìn thấy gì...

"Hoàng hậu nương nương, tin tốt tới, đã thành công rồi!"

Tang Nguyệt còn chưa hoàn hồn khỏi chuyện xuyên sách thì cung nữ Hỉ Vân đã hớn hở chạy vào báo công.

"Hoàng hậu nương nương, nam nhân kia đã vào phòng Liễu tần rồi, chỉ cần có người dẫn hoàng thượng đến, lúc đó, ha ha..."

Liễu tần?

Tang Nguyệt nhanh chóng nhớ lại tình tiết trong truyện.

Liễu tần là một mỹ nhân hiền dịu, rất được Dạ Thừa Ân sủng ái. Hoàng hậu vì thế mà vô cùng tức giận, lén lút tìm nam nhân hủy hoại sự trong sạch của Liễu tần, khiến Liễu tần bị đánh chết bằng trượng.

Sau khi Liễu tần ch.ế.t, muội muội nàng ta nhập cung làm phi, muội muội này cực kỳ lợi hại, nàng ta cùng tất cả phi tần đoàn kết lại để giết ch.ế.t hoàng hậu...

Nghĩ đến đây, Tang Nguyệt chỉ cảm thấy đau đầu. Nếu Liễu tần chết, muội muội nàng ta nhập cung, vậy thì ngày ch.ết của hoàng hậu chẳng còn xa nữa.

"Hỉ Vân, dẫn ta đi đường tắt đến chỗ Liễu tần!"

Nghe vậy, Hỉ Vân mừng ra mặt, đây là muốn đi xem kịch sao?

Tuyệt vời! Vừa nãy nàng còn than phiền không có cơ hội đi xem cảnh Liễu tần bị bắt gian tại trận!

"Ngẩn ra làm gì, nhanh lên!"

Tang Nguyệt xách tà áo phượng nặng nề chạy đến cửa tẩm điện giục Hỉ Vân.

"Ôi, nô tỳ đến ngay đây!"

Hỉ Vân quay người dẫn Tang Nguyệt men một con đường nhỏ chạy về phía tẩm điện của Liễu tần.

Hỉ Vân nhìn hoàng hậu chạy còn nhanh hơn cả mình, trong lòng kinh ngạc, thường ngày hoàng hậu đi vài bước đã phải dừng lại th/ở dốc, sao hôm nay lại chạy nhanh hơn nàng, có phải sợ đến muộn sẽ không giành được vị trí tốt nhất để xem kịch không?

Không nghĩ nhiều, hai người đã chạy đến bên ngoài tẩm điện của Liễu tần.

Lúc này bên ngoài tẩm điện không có ai, còn bên trong tẩm điện đã truyền ra tiếng th/ở dốc dồn dập của đôi nam nữ.

"Hỉ Vân, canh chừng cửa, đừng cho ai vào!"

"Ôi!" Hỉ Vân gật đầu rồi đột nhiên ngẩng lên "Hả?"

Không phải đến xem kịch sao? Hoàng hậu bây giờ chạy vào làm gì? Chẳng lẽ hoàng hậu lại nghĩ ra chiêu trò mới để đối phó Liễu tần.

Hỉ Vân nghĩ vậy liền đứng ở cửa tẩm điện canh gác.

Tang Nguyệt xông vào, trực tiếp vớ lấy cái ghế cạnh giường nhắm vào sau gáy của nam nhân đang đè trên người Liễu tần mà đánh.

"A!" Nam nhân không có phòng bị gì, cứ thế ngất xỉu trên người Liễu tần.

Liễu tần bị giật mình cũng tỉnh lại, nàng nhìn nam nhân trên người, lại nhìn hoàng hậu tay cầm ghế đứng cạnh giường, lập tức hoảng loạn.

"Nếu không muốn ch.ế.t thì mau dậy giúp đỡ."

Tang Nguyệt vừa giục Liễu tần vừa lấy dây lưng của nam nhân trói tay chân hắn lại, rồi lại lấy quần áo của nam nhân nhét vào miệng hắn.

Tuy Liễu tần không biết vì sao hoàng hậu lại xuất hiện lúc này, nhưng nàng biết phải xử lý nam nhân trước mắt, nếu không mất đi sự trong sạch thì mạng nhỏ của nàng sẽ không giữ được.

Nàng nhanh chóng đứng dậy giúp đưa nam nhân xuống giường, nhét vào gầm giường.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân của nhiều người và tiếng Hỉ Vân ngăn cản.

"Ngươi, các ngươi, không thể vào..."

Phó công công nghiêm giọng nói: "Nô tỳ to gan, dám cản đường hoàng thượng, muốn ch.ế.t sao?"

"Nô tỳ, nô tỳ… không dám!"

Hỉ Vân nhìn Dạ Thừa Ân đang mặc long bào, khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú trước mặt, sợ hãi quỳ xuống đất, nhường ra một lối đi.

Phó công công tiến lên một bước, đẩy cửa lớn ra, thấy Liễu tần quần áo xộc xệch và hoàng hậu mồ hôi đầm đìa đang đứng trước giường.

"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng!"

Tang Nguyệt và Liễu tần đồng loạt hành lễ với Dạ Thừa Ân.

Dạ Thừa Ân khẽ nheo đôi mắt phượng dài hẹp, nhìn quanh tẩm điện một vòng rồi nhàn nhạt mở lời: "Trong gian phòng này chỉ có hai người các ngươi hả?"

Tang Nguyệt thấy Liễu tần còn chưa bình tĩnh lại, liền nặn ra nụ cười nói với Dạ Thừa Ân: "Bẩm hoàng thượng, trong phòng chỉ có hai người là thần thiếp và Liễu tần."

Ánh mắt Dạ Thừa Ân dừng lại trên bộ quần áo xộc xệch của Liễu tần rồi lại nhìn về phía Tang Nguyệt đang đổ mồ hôi đầm đìa, nghi hoặc hỏi: "Ban ngày ban mặt, các ngươi đang làm gì?"

Liễu tần căng thẳng siết chặt nắm đấm, khớp ngón tay trắng bệch, móng tay cắ/m vào lòng bàn tay mà không hề hay biết.

Tang Nguyệt bị Dạ Thừa Ân hỏi như vậy, trong lòng hơi chột dạ, nhưng vẫn cố gắng giữ nụ cười.

"Thần thiếp nghe nói Liễu tần tối qua ngủ không yên giấc, vừa hay thần thiếp mới học được một bộ thủ pháp mát-xa nên đã thử cho Liễu tần, không ngờ đang mát-xa thì mọi người lại đến."

Nghe vậy, Dạ Thừa Ân kinh ngạc mở to mắt, quay đầu nhìn Liễu tần đang cúi đầu: "Lời hoàng hậu nói có đúng sự thật không?"

Mọi người trong cung đều biết hoàng hậu độc ác, không hành hạ phi tần đã là ơn trời đất rồi, hôm nay lại chủ động giúp Liễu tần mát-xa, nhìn thế nào cũng thấy có chút kỳ lạ.

Bị Dạ Thừa Ân hỏi mà chột dạ, Liễu tần nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, rụt rè gật đầu, những giọt mồ hôi trên trán lăn xuống.

Tang Nguyệt liếc nhìn Liễu tần đang căng thẳng toát mồ hôi, lo lắng Dạ Thừa Ân nhìn thêm nữa sẽ phát hiện ra manh mối.

Nàng liền đứng chắn trước Liễu tần, cười nói: "Hoàng thượng, thủ pháp của thần thiếp rất tốt, giúp Liễu tần ra mồ hôi đầy mình, đảm bảo nàng ấy tối nay sẽ ngủ một giấc thật ngon. Nếu hoàng thượng tiện, thần thiếp cũng có thể đến tẩm điện của hoàng thượng để mát-xa cho hoàng thượng một chút."

Dạ Thừa Ân thấy hoàng hậu đã nói vậy, hơn nữa hoàng hậu này tâm tư độc ác, chỉ mong các phi tần trong hậu cung đều chế.t hết, sao có thể giúp Liễu tần che giấu, chắc chắn là những cung nữ kia nhìn nhầm, nhầm hoàng hậu thành nam nhân.

"Không cần, trẫm còn có việc phải về trước."

Nói xong, Dạ Thừa Ân quay người định rời đi.

"Cung tiễn hoàng thượng!"

Tang Nguyệt và Liễu tần hành lễ xong, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

"Bang, bang, bang!"

Đột nhiên dưới gầm giường phát ra tiếng động.

Chân Dạ Thừa Ân vừa bước qua ngưỡng cửa lại thu về, quay người nhìn Tang Nguyệt và Liễu tần, trong đôi mắt đen láy tràn đầy nghi hoặc: "Vừa rồi là..."

Liễu tần siết chặt tay áo, tim đập thon thót.

Không biết Tang Nguyệt thầm chửi thề bao nhiêu câu, sao cái tên Dạ Thừa Ân này lại quay về chứ?

Nhưng nàng biết bảo toàn tính mạng là quan trọng, chuyện mắng người này không vội.

Tang Nguyệt không đợi Liễu tần kịp phản ứng liền trực tiếp ngồi xuống giường vỗ vào thành giường, cười tủm tỉm nhìn Dạ Thừa Ân.

"Hoàng thượng, vừa rồi tiếng động đó là do thần thiếp vỗ thành giường mà ra."

"Nàng vỗ thành giường làm gì?"

Trán Dạ Thừa Ân tò mò hỏi.

"Đây, đây..." Đôi mắt sáng của Tang Nguyệt đảo một vòng, cười nói: "Cũng là để thu hút sự chú ý của hoàng thượng thôi."

Dạ Thừa Ân gật đầu khẳng định, quả thật hắn đã bị hoàng hậu thu hút, có điều sự thu hút này khiến hắn không hiểu đầu đuôi ra sao.

Lúc này, dưới gầm giường lại phát ra tiếng động.

Tang Nguyệt sợ đến mức trực tiếp vỗ mạnh vào thành giường, đồng thời cười hì hì giải thích.

"Hoàng thượng, đây là điệu rap thần thiếp mới học, bây giờ cho người nghe thử một chút."

Không đợi Dạ Thừa Ân nói có muốn nghe hay không, Tang Nguyệt liền bắt đầu vỗ vào thành giường một cách có tiết tấu và hát.

"Yo! Yo! Các bảo bối, chúng ta cùng hát nào.

Hoàng thượng của nước Đại Dạ thật sự là đẹp trai.

Văn thao võ lược đều giỏi cả.

Cầm bút lên người bình thiên hạ.

Cầm trường thương người mở mang bờ cõi.

Yo yo..."

Tiết tấu sôi động, lời ca vui tươi này là điều mà tất cả mọi người chưa từng nghe, không kìm được cũng nhún nhảy theo tiết tấu.

Nhưng Dạ Thừa Ân đứng trước đám đông lại không có cử động gì, đôi mắt phượng sâu thẳm của hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tang Nguyệt.

Trong mặc hắn, Tang Nguyệt giống như một quái vật, hoàng hậu xưa nay nghiêm nghị không ngờ lại biết chơi cái thứ gì đó gọi là "Rap" để chọc người vui vẻ. Thật kỳ lạ!

"Hoàng hậu, đủ rồi!"

Động tác trong tay Tang Nguyệt dừng lại, nàng cúi thấp mắt.

"Hoàng thượng đã lâu không đến tẩm điện của thần thiếp, cho nên thần thiếp mới học thêm vài tài nghệ muốn thu hút hoàng thượng đến chỗ thần thiếp," Sau đó nàng giả vờ đáng thương nịnh nọt nhìn Dạ Thừa Ân: "Hoàng thượng có bị thu hút không?"

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.