Tang Nguyệt bất lực chỉ đành tiếp tục cúi đầu chép lại cuốn tiểu thuyết cung đấu tẩy não đó.
Đúng lúc Tang Nguyệt cúi đầu tiếp tục chép, Dạ Thừa Ân ngẩng đầu nhìn cái đầu nhỏ tròn tròn của nàng, khóe môi cong lên, dưới hàng mi là đôi mắt phượng đầy mê hoặc.
“Mang ít bánh ngọt đến đây.” Dạ Thừa Ân quay đầu nói nhàn nhạt với Phùng thái giám đang hầu hạ bên cạnh.
“Vâng.”
Phùng thái giám lui ra khỏi Ngự Thư Phòng, rất nhanh liền cầm một đĩa bánh ngọt đủ màu sắc đi đến trước mặt Dạ Thừa Ân đặt xuống.
Dạ Thừa Ân liếc nhìn Tang Nguyệt đang ở bàn nhỏ, lạnh lùng nói: “Hoàng hậu, giúp trẫm thử độc.”
Nghe vậy, Tang Nguyệt đặt bút lông trong tay xuống nhìn Dạ Thừa Ân, rồi lại nhìn đĩa bánh ngọt đó, nuốt nước miếng.
Dạ Thừa Ân nhìn vẻ thèm ăn của Tang Nguyệt, tiếp tục nói: “Trước đây có vài cung nhân giúp trẫm thử độc, đều trúng độc mà ch.ế.t rồi, cái ch.ế.t đó thật đáng sợ, thất khiếu chảy máu, mặt mũi đen sì…”
Chỉ vài câu nói đơn giản như vậy, ngay lập tức khiến Tang Nguyệt cảm thấy, nàng không còn đói nữa.
Nàng nhe răng cười: “Hoàng thượng, hay là đổi người khác…”
“Trẫm nhớ nếu chống lại chỉ dụ, đáng chém!”
Giọng nói vốn lạnh lẽo của Dạ Thừa Ân thốt ra những lời băng giá như vậy, khiến Tang Nguyệt không chỉ cảm thấy không còn đói, mà còn no đến mức không thở nổi.
“Hoàng thượng,” Tang Nguyệt chống hai tay lên má, mắt hạnh chớp chớp, khóe môi cong lên: “Bánh ngọt này nhìn là biết không ngon rồi, người đừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-hoang-hau-doc-ac/2806414/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.