Ban đầu, ta còn định về nhà tổ chức lễ cập kê cho Ôn Nghiễn Thiều, rồi dự tiệc tân gia của Ôn Nghiễn Thư. Sau đó, ta sẽ kiếm cớ để ở lại viện cũ, sống một mình.
Nhưng bây giờ xem ra, cái nhà đó không thể ở lại thêm được nữa!
Huynh muội mà ta tự tay nuôi nấng từ bé, hóa ra cả hai đều ôm mưu đồ bất chính với ta!
Tệ hơn nữa, khi bị ta phát hiện ra, chúng chẳng những không kiềm chế mà còn càng ngang nhiên hơn!
Ta không dám tưởng tượng, nếu hôm nay thực sự bước vào nhà thì sẽ gặp phải chuyện gì!
Trong lòng tràn ngập nỗi sợ hãi, giận dữ và hoang mang, ta run rẩy leo lên chiếc xe lừa đang chuẩn bị rời khỏi thành.
Chỉ đến khi ông lão râu bạc vung roi, con lừa phía trước bắt đầu bước đi, ta mới dám quay đầu lại nhìn một lần nữa.
Bên cạnh trạm dịch, người đánh xe thuê đang ngáp dài chán chường.
Tấm rèm xe bị gió thổi tung, để lộ một góc váy màu hồng đào bên trong.
May quá, có vẻ nàng vẫn còn ở trong xe.
Ta không kìm được, vội vàng thúc giục ông lão đánh lừa phía trước:
"Mau lên, nhanh lên nữa!"
Ông lão vừa vung roi vào mông con lừa, vừa bực bội nói:
"Gấp vậy, có phải ma quỷ đang đuổi sau lưng cô không?"
Ta ngượng ngùng đáp:
"Chỉ e nếu bị bắt lại, còn đáng sợ hơn ma quỷ..."
Nghe vậy, ông lão bỗng hiểu ra điều gì đó, nhìn ta với ánh mắt đầy thương hại, rồi cao giọng vung mạnh chiếc roi trong tay:
"Hiểu rồi, bám chặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-ke-mau-cua-nhan-vat-phu/1857760/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.