Nhìn thấy Ôn Nghiễn Thư khẽ nhíu mày, đôi mắt có chút nghi hoặc, ta sợ bị hắn nhìn thấu điều gì liền vội cúi đầu, giả vờ gắp thức ăn, cố gắng giữ giọng bình thường:
"Chuyện, chuyện gì thế?"
Một lúc lâu, hắn không đáp lời.
Ta không nhịn được, ngẩng đầu lên xem sắc mặt của hắn, nhưng bất chợt rơi vào đôi mắt sâu thẳm như giếng cổ của hắn.
Ánh nhìn dò xét thoáng qua trong mắt hắn khiến ta hít thở không thông, cảm giác như mình đã bị hắn nhìn thấu.
Nhưng ngay sau đó, ánh nhìn ấy biến mất, giống như ta chỉ nhìn nhầm mà thôi.
Ôn Nghiễn Thư khẽ mấp máy đôi môi mỏng:
"Đêm qua, có phải bị muỗi đốt không? Nhìn chỗ này xem, đã sưng lên rồi."
Hắn đưa ngón tay thon dài, chạm nhẹ vào môi dưới của ta, vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc, giống như một người con hiếu thảo đang quan tâm đến mẫu thân của mình.
Ta chỉ biết ngồi ngẩn ngơ, mặc cho hắn hành động.
Cho đến khi đôi môi ta thật sự cảm nhận được hơi lạnh từ đầu ngón tay của hắn, ta giật mình, vội vàng lùi ra sau, nhanh chóng tránh khỏi sự tiếp xúc ấy.
Bàn tay của Ôn Nghiễn Thư dừng lại giữa không trung.
Ta vội vã chữa cháy:
"À? Vậy sao? Có lẽ vậy."
So với sự lúng túng của ta, Ôn Nghiễn Thư lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, càng khiến phản ứng của ta trở nên quá mức.
Hắn tự nhiên rút tay về.
"Vậy sao? Thế thì con muỗi này quả thật tham lam quá, mùa xuân chưa qua hết mà đã không thể chờ thêm nữa rồi."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-ke-mau-cua-nhan-vat-phu/1857767/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.