Bắt đầu từ đêm giao thừa, một mực lục tục có tuyết rơi, từ đầu đến cuối không tạnh, trên mặt đất tuyết đọng thật dày.
Lúc Diệp Phạm quay chụp xong quảng cáo cho Dior trở về, bầu trời tạnh. Ánh mặt trời chiếu vào phòng, không khí thanh lãnh tán đi, mang theo một tia ấm áp. Bên cửa sổ cột sáng bên trong, những hạt bụi nhỏ bé bay chập trùng lên xuống.
Đô Đô ngủ trưa dậy, bé vừa mở mắt, liền thấy Diệp Phạm xuất hiện, tâm tình tốt hơn rất nhiều. Đô Đô hướng Diệp Phạm vươn tay, thanh âm mềm nhũn đáng yêu vang lên: "Muốn mẹ ôm." Đô Đô còn chưa tỉnh, liền chui vào trong ngực Diệp Phạm.
Bởi vì Đô Đô vừa tỉnh ngủ, thân thể nhỏ còn mang theo hơi nóng, ấm áp. Diệp Phạm cười bóp mặt Đô Đô, trên mặt của bé có mấy dấu ấn, đều là lúc vừa mới ngủ in lại.
"Đô Đô tí nữa muốn xem pháo hoa không?" Diệp Phạm nghiêng người dựa vào bên giường, ôm Đô Đô trong ngực.
Mắt Đô Đô sáng lên, bé còn nhớ rõ pháo hoa đêm giao thừa, toàn bộ bầu trời đều được tỏa sáng, pháo hoa rực rỡ năm màu bảy sắc đối với Đô Đô mà nói, là thứ xinh đẹp nhất mà bé nhìn thấy gần đây.
Đô Đô liên tục gật đầu: "Muốn nhìn, Đô Đô muốn nhìn."
Đô Đô vốn còn muốn ỷ lại cùng Diệp Phạm trong chăn ấm áp, hiện tại lại trái ngược, Đô Đô nhanh chóng từ trên giường đứng lên, tự mình cầm lấy áo khoác bên giường. Nhưng mà do Đô Đô nóng vội, tay áo đều bị ngược, lúc bé đang gấp, Diệp Phạm tới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-me-ruot-nhan-vat-phan-dien-phat-he-hang-ngay/426838/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.