Bình An vừa nhổ cỏ xong, mệt đến thở hổn hển, trên mặt và cổ toàn là mồ hôi, cậu ta miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, tỏ vẻ lập công: "Nô tài đã hoàn thành dặn dò của Ôn công tử rồi."
Ôn Trì ngẩn ra: "Dặn dò gì cơ?"
"Vài ngày trước chẳng phải Ôn công tử bảo nô tài nhổ sạch cỏ dại trong sân sao?" Bình An vui vẻ đáp, "Nô tài đã nhổ sạch sẽ cả rồi, Ôn công tử có muốn kiểm tra không?"
Ôn Trì hờ hững xua tay: "Không cần, làm xong là được."
Nói xong, cậu nhấc chân định đi vào trong.
Bị giày vò cả một đêm cộng thêm buổi sáng, cậu thật sự mệt rã rời, lúc này chỉ muốn tìm cái ghế nằm nghỉ, thuận tiện sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu.
Có quá nhiều chuyện nhét đầy đầu óc cậu, sắp phát nổ đến nơi.
Kết quả, Ôn Trì vừa đi được một đoạn, Bình An đã hớt hải chạy theo sau.
"Ôn công tử, hôm qua người đi đâu vậy?"
Ôn Trì không dừng bước, nghiêng đầu liếc Bình An một cái đầy nghi hoặc.
Chỉ thấy Bình An mở to mắt, cẩn thận nói: "Hôm qua nô tài nghe Nhược Phương bảo Ôn công tử cùng Thái tử điện hạ xuất cung, nô tài cứ tưởng Ôn công tử sẽ về trong đêm, ai ngờ đêm qua nô tài đợi cả buổi cũng không thấy Ôn công tử trở lại."
Ôn Trì thật sự thấy tò mò: "Ngươi đợi ta làm gì? Có việc tìm ta sao?"
"Cũng không hẳn..." Bình An thấy Ôn Trì hỏi thế, hình như hiểu lầm gì đó, lập tức đỏ mặt, vội vàng giải thích: "Nô tài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nam-phi-cua-bao-quan/2865117/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.