Tăng Ngọc Lan trông thấy hai con ngựa cao lớn, Tề Trung và Vu Xuân Miêu mỗi người cưỡi một con, không khỏi kinh hãi nói nhỏ:
“Ôi chao, tiểu tổ tông, con quên mất vì sao mình mất mạng kiếp trước rồi sao, mà còn dám ngồi lên ngựa thế này.”
Vu Xuân Miêu nũng nịu:
“bà ngoại không hiểu đâu, lần này khác, con sẽ đi thật chậm, không chạy cũng chẳng nhảy.”
Viên Thanh Miêu, lần đầu được nhìn ngựa gần, trong mắt tràn đầy hứng khởi, ngước lên nũng nịu:
“Mẫu thân, nữ nhi cũng muốn cưỡi ngựa lớn.”
Vu Xuân Miêu theo bản năng muốn bế con bé lên trước người, song vừa nghĩ tới thân thể yếu ớt hiện tại, bèn chỉ sang Tề Trung:
“Để tỷ phu con bế con ngồi phía trước.”
Tề Trung nhin hài tử, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác dịu dàng hiếm có. Hắn nghĩ, mai này nếu Xuân Miêu sinh hài tử cho hắn, nhất định sẽ nâng niu như bảo vật.
“Đến đây, đưa tay cho tỷ phu.”
Tề Trung cúi người, một tay đỡ lấy Viên Thanh Miêu ngồi ngay ngắn trước mình.
Đoàn năm người cứ thế lên đường.
Đến nơi, Vu Thành Uy muốn tự mình đi mua vài vật dụng, liền tách đoàn.
Tề Trung làm người thu xếp mọi việc, lo đặt trọ, gửi ngựa vào khách đ**m. Vì là ngựa quân, trên m.ô.n.g đều có dấu sắt nung của quan phủ, người trong đ**m không dám lơ là, liên tục cam đoan sẽ cho ăn cỏ ngon nhất.
Sắp xếp xong, bốn người thong thả tới tiệm hạt giống. Vào tiệm, Tề Trung hỏi người hầu:
“Một trăm mẫu ruộng, phải cần bao nhiêu hạt giống thuốc lá?”
Người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nang-ngoc-bi-ban-nang-doi-menh-ca-nha-chong/2900624/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.