Lăng Thanh Vân nói lời giữ lời, thật sự không đưa thuốc tiếp nữa, mà ta sau khi uống xong chén thuốc kia, ngoại trừ trong miệng có chút hôi ra cũng chẳng có phản ứng gì bất thường.
Nhưng nội tâm ta càng thêm lo âu.
Ta không phải An Khả Tâm thật sự, ở chỗ này giả mạo làm một kẻ chẳng phải mình, đó không công bằng với "phu quân" ta, không công bằng với "tỷ tỷ" ta, hơn nữa đối với bản thân ta cũng không công bằng.
À, mấu chốt nhất chính là, đối với bản thân ta không công bằng.
Còn nữa, An Ngọc Noãn cũng đâu thể lưu lại ở đây cả đời, đợi nàng ấy đi rồi, liệu ta có phải lại trở thành cá nằm trên thớt không?
Cốt truyện nguyên tác bây giờ mất ổn định, ta không biết bản thân nên xuống tay chỗ nào, nghĩ đi nghĩ lại, ta cảm thấy, tìm một cơ hội nhẹ nhàng chạy trốn có phải sẽ tốt hơn không? Mấy ngày nay không bị theo dõi, nếu có thể mang một chút tiền chạy ra ngoài, chí ít cũng vui vẻ thoải mái được mấy ngày nhỉ?
Mất mấy ngày thăm dò địa hình, nghiên cứu thời tiết, rốt cuộc cũng chờ được một đêm thích hợp.
Tất cả mọi thứ đều tĩnh lặng, bóng đêm thâm trầm bao trùm.
Ta phí sức chín trâu hai hổ mới có thể thoát khỏi Dao Cơ và Ngô Đồng, chọn mấy món trang sức khá đáng giá lại không chiếm nhiều diện tích, gói lại thành cái nải khoác lên vai. Tuy buổi tối cửa cung đều khóa chặt, nhưng có một mạch nước thông ra ngoài cung, ta từ nhỏ bơi không tồi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-sap-bi-vai-phan-dien-giet-chet/2708133/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.