Không huyên thuyên dài dòng, Lăng Thanh Vân đúng hẹn tuyên bố ta bế quan thanh tu, để ta lén lút cùng Hồng Trọng phi ngựa, xuất phát đến thôn Thập Hoang.
Thôn Thập Hoang nằm bên cạnh địa giới Lăng thị, giữa đồi núi xa xôi hoang dã, dọc đường đi đã hỏi mấy người, nghe đến cái tên này, không phải không biết, thì cũng là liên tục xua tay.
Cũng may Hồng Trọng đáng tin cậy, một mình mày mò nghiên cứu bản đồ, vòng đi vòng lại, vậy mà cũng tìm được thật, nàng ta khoa tay múa chân, ám chỉ ta tiến lên thử.
Ta nhìn qua, quả nhiên có một tấm bia đá, tàn tàn điêu điêu, miễn cưỡng mới nhận ra bên trên viết mấy chữ "thôn Thập Hoang", không biết là khắc lên từ năm nào nữa.
Đứng trước bia đá cửa thôn, ngó đầu nhìn vào trong, là con hẻm nhỏ hẹp rách nát, ngõ nhỏ mênh mông sương mù, miễn cưỡng mãi mới có thể nhìn rõ hai sườn nhà dân thấp lè tè.
Tới nơi này rồi, ta lại nghĩ, không biết làm sao gặp được Phong Gian Nguyệt? Tuy rằng biết đại khái cốt truyện, nhưng vấn đề chính là không làm chủ được thời gian, nếu hôm nay hắn không tới, ngày mai không tới, thì ta ở lại chỗ này chờ mấy ngày cũng chẳng được.
Không ngờ, vô xảo bất thành thư (1),trong lúc ta đang suy nghĩ, xa xa chợt có hai bóng ngựa đến gần, vậy mà lại là Phong Gian Nguyệt và Sở Đinh Lan thật.
(1) Vô xảo bất thành thư: Thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là trùng hợp đến kỳ lạ. Ta tuy ăn mặc nam trang, nhưng vẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-sap-bi-vai-phan-dien-giet-chet/2708142/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.